Chương 63: Suất chiếu đêm
6/23, khách sạn lâu đài cổ, 03:44 theo giờ Bắc Kinh.
[Cú: Chúc mừng đã giành được một tấm huân chương lâu đài cổ 6/23!]
Trịnh Lạc Trúc khẽ thở phào giữa tiếng chúc mừng, giơ tay nhấn mở mục vật phẩm ẩn trong hộp bút, ô vuông vốn dĩ trống không, giờ đã biến thành một tấm [Huân chương lâu đài cổ].
Lúc này, mục vật phẩm ẩn ở trong hộp bút gồm 13 ô, đã được lấp đầy toàn bộ.
Gã ta vui lắm, dù sao cũng đã vất vả bao ngày, nay vừa thấy nhẹ nhõm vì trút bỏ được gánh nặng, lại vừa thấy có thành tựu vì việc lớn đã xong.
Nhưng gã không thể hiện ra vậy được, bởi trên mặt Phạm Bội Dương vẫn chẳng có vẻ gì là hân hoan vui sướng cả.
"Sếp," Trịnh Lạc Trúc quyết định nhắc nhở nhẹ, "Các huy chương từ 1 đến 13, chúng ta đã thu gom đủ cả rồi."
"Ừ." Phạm Bội Dương đáp bừa một tiếng, rõ là đã biết rồi.
Có điều ánh mắt anh vẫn lành lạnh như thế, tựa một vùng đất hoang vào buổi đầu đông, tất cả những gì sống động, chảy trôi, đều bị vùi lấp dưới băng tuyết, điều còn sót lại mà mắt thường thấy được cũng chỉ là cái hoang vu, vắng lặng đến tột cùng.
Trịnh Lạc Trúc im lặng, không nói thêm gì nữa.
"Còn mấy ngày nữa thì công bố danh sách?" Phạm Bội Dương bất chợt hỏi, giọng hơi trầm đi một chút.
Trịnh Lạc Trúc trước giờ chưa từng dám chểnh mảng nhởn nhơ khi đã bàn đến chính sự, gã vội trả lời một cách đầy kính cẩn: "Ba ngày ạ."
Phạm Bội Dương hơi nghiêng đầu, ngắm bức tranh sơn dầu trên vách tường, vừa như đang thưởng thức, vừa như đang suy tư.
"Ba ngày nữa, thành tích của chúng ta là 9/23." Trịnh Lạc Trúc có vẻ cũng đoán được chuyện mà sếp mình để tâm, "Vào được năm hạng đầu bảng chắc chắn là không thành vấn đề, tuy là xét về phần thưởng thì vẫn sẽ ít hơn đội đứng đầu chút xíu, nhưng..."
"Các cậu chuẩn bị đi," Phạm Bội Dương thản nhiên cắt ngang, "Ngày kia với ngày kìa, phá kỉ lục thêm hai lần nữa." Anh vẫn thất thần nhìn vào bức tranh sơn dầu, giọng nói chẳng hề trầm bổng lên xuống tẹo nào, như thể chỉ đang bàn về một chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.
Trịnh Lạc Trúc sửng sốt, không dám chắc điều mình nghĩ có đúng hay không: "Ý của anh là..."
Phạm Bội Dương thu hồi tầm mắt, lần đầu nhìn thẳng vào Trịnh Lạc Trúc và ba người đứng sau lưng gã: "Trước khi công bố danh sách, tôi muốn quay lại hạng nhất."
Từng câu từng chữ, không thể nghi ngờ.
Trịnh Lạc Trúc cũng chẳng dám trái lời, dù gì thì họ cũng nhận tiền công cả mà: "Rõ."
Nhưng tiền bạc chỉ mua được sức chiến đấu của gã, chứ không ăn mòn được tâm hồn...
Phạm Bội Dương: "Người thu bài..."
Trịnh Lạc Trúc: "Nắm chắc rồi ạ, nếu anh thấy phiền quá thì cứ để bọn em đi trước dọn đường, đảm bảo sẽ giúp sếp nộp bài êm ru."
Ừm, không ăn mòn được miếng tâm hồn nào của gã hết!
Giờ Bắc Kinh, 04:27.
[Cú: Chúc mừng qua ải, 6/23 thuận lợi nộp bài! Bạn thân yêu, mai gặp nhé ~~]
Suốt bao ngày nay, đây là lần đầu tiên Trịnh Lạc Trúc nghe câu chúc mừng này mà thấy vui sướng từ tận ruột gan. Họ không còn phải cố tình tiến tiến lùi lùi, giả đò vượt ải, cuối cùng cũng đã có thể gác lại lo toan, xông về phía trước rồi.
Sau 13/23 là gì? Có trời mới biết.
Chính vì như thế nên mới khiến ta mong chờ.
Một cú điện thoại của Phạm Bội Dương, chưa đầy năm phút sau, chiếc xe tới đón bọn họ đã đến nơi mà họ xuyên ra.
Hai con Bentley màu đen đỗ xịch lại trước mặt bọn họ, vừa khiêm tốn lại vừa tao nhã.
Từ trên ghế lái của con xe Bentley thứ hai, một anh chàng tri thức có đeo mắt kính mở cửa bước xuống, người này tóc tai chải chuốt không bỏ sót lấy một sợi, bộ vest được ủi phẳng lì không một nếp nhăn, nhìn thấy Phạm Bội Dương thì cũng chẳng nhiều lời, chỉ đưa chìa khóa xe cho Trịnh Lạc Trúc rồi quay người, mở cánh cửa ở hàng ghế sau của chiếc xe đi đầu cho Phạm Bội Dương.
Phạm Bội Dương lên xe, anh chàng tri thức cũng không quay về con xe thứ hai nữa mà ngồi luôn vào ghế phụ lái của chiếc xe thứ nhất.
Lúc ô cửa sổ xe từ từ nâng lên, Trịnh Lạc Trúc nghe thấy anh chàng ngoái lại báo cáo với Phạm Bội Dương: "Tình trạng sức khỏe của tổng giám đốc Đường ổn định ạ."
Phạm Bội Dương gật gù, cửa kính xe ô tô cũng khép lại hoàn toàn ngay khi đó.
Nhưng Trịnh Lạc Trúc vẫn kịp trông qua khe hở cuối cùng lúc cửa sắp khép hẳn lại, tóm được nét dịu dàng lóe qua trong mắt Phạm Bội Dương -- ngay lúc nghe thấy mấy chữ "tổng giám đốc Đường" ấy.
Trịnh Lạc Trúc và ba người còn lại ngồi lên con Bentley thứ hai, chẳng phải ngó cũng biết chắc mười mươi là hành lí của mình đã được xếp gọn trong cốp xe rồi.
Thấy xe phía trước lên đường, Trịnh Lạc Trúc mới cho xe nổ máy, vững vàng theo sau.
Ba người kìm nén suốt cả một buổi tối, cuối cùng cũng được thả lỏng tấm lưng cứ phải ưỡn thẳng tắp, một người ngồi ở ghế phụ lái, hai người ngồi hàng sau, hết sức đồng bộ mà rũ ra thành ba sợi mì mềm oặt.
"Đầu năm nay kiếm mấy đồng khó khăn quá..."
"Họ Đường kia rốt cuộc là thần thánh phương nào nhở, lần nào cũng phải báo cáo vụ này trước tiên..."
"Anh Trịnh, anh có biết nội tình như nào không?"
"Lĩnh lương làm ca đêm thì bớt lo chuyện ban ngày của người ta đi," Trịnh Lạc Trúc liếc nhìn giờ trên xe, "Từ đây về Bắc Kinh mất sáu tiếng đồng hồ, đến nơi cũng phải mười một giờ rồi, bữa trưa muốn ăn gì, anh đãi."
Ba cậu cấp dưới trước giờ vẫn "coi đồ ăn là chân lí", vậy mà lần này lại chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện chọn món nữa, nghe xong chỉ trưng ra ba bộ mặt kinh ngạc.
"Lại về Bắc Kinh? Hèn gì hồi nãy anh ta bảo, ngày kia mới bắt đầu phá kỉ lục..."
"Rồi xong, hôm nay lại ngủ hết nguyên đêm ở ải một..."
"Sao mà mỗi lần gặp ải nào gần gần Bắc Kinh là lại phải vòng về một ngày thế, anh ta cũng có cha mẹ vợ con gì đâu nào?"
Trịnh Lạc Trúc chán nản, theo bản năng sửa lại cách diễn đạt cho đúng: "Bố mẹ mất sớm, vẫn còn độc thân."
"Thì cũng như nhau cả mà."
"Nhưng từ khía cạnh khác mà nói nhá, nếu tôi mà cũng có một cái công ty to như thế ở Bắc Kinh, tôi cũng chả yên tâm giao cho người khác đâu, kiểu gì cũng phải thi thoảng về xem xét tí chứ."
"Cũng phải, không thì lấy đâu ra lắm tiền thế mà phát lương cho tụi mình."
"..." Đến giờ Trịnh Lạc Trúc vẫn không hiểu, sao lại lòi đâu ra được ba thằng em mà có bao nhiêu năng khiếu trời cho thì nhằm hết vào khoản giá trị vũ lực, khoản đầu óc chỉ đúng bằng các cháu lớp mầm.
Nhưng thôi cứ để họ muốn hiểu sao thì hiểu vậy đi, chuyện này vốn đã chẳng thể nói rõ được rồi.
Huống chi, chuyện Phạm Bội Dương về Bắc Kinh là vì ai đó hay là vì công ty thì cũng chẳng liên quan gì đến họ. Gã cũng vừa nói rồi đấy, bọn họ lĩnh lương ca đêm, chỉ lo việc trong "Cú" thôi, cùng lắm thì gã cũng chỉ được coi là thư kí về đêm của Phạm Bội Dương, còn cuộc sống đời thực của anh ta ấy à, đó lại là việc của cậu thư kí ban ngày mà hồi nãy mới đến đón người kìa.
Cậu thư kí đeo kính trông rất tri thức nọ tên là gì ấy nhỉ?
À phải rồi, Thiện Vân Tùng.
...
"Đến thẳng bệnh viện luôn đi."
Xe vừa vào đến Bắc Kinh, Phạm Bội Dương đã ra chỉ thị rất nhanh gọn, Thiện Vân Tùng không nói thêm lời thừa thãi nào, chỉ bảo: "Vâng, thưa tổng giám đốc Phạm."
Phạm Bội Dương tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thiện Vân Tùng đưa mắt qua nhìn tài xế một cái, tài xế bấy giờ mới dám yên tâm, đổi từ tuyến đường về công ty sang đường đến bệnh viện.
Đường xá Bắc Kinh vào gần giữa trưa cũng không kẹt lắm, xe cộ vẫn di chuyển được, nhưng tất nhiên là cũng chẳng thể hy vọng sẽ đi nhanh được đến đâu.
Thiện Vân Tùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng bình lặng, ngay cả lúc đang phải nghĩ ngợi rất nhiều chuyện thì hắn cũng hiếm khi tỏ ra nôn nóng hay mất kiên nhẫn.
Ấy là thói quen được nuôi dưỡng qua nhiều năm làm thư ký mà thành.
Thiện Vân Tùng có hai ông sếp, một người là Đường Lẫm, người còn lại tên Phạm Bội Dương. Thuở hai người mới cùng nhau lập nghiệp, Thiện Vân Tùng đã theo họ rồi, ban đầu còn lấy làm lạ lùng lắm, người có cái tên lạnh tanh thì lại ấm áp như vầng mặt trời, trong khi người mang cái tên rõ là dịu dàng thì lại có thể đông đá người ta chỉ bằng một ánh mắt.
Thế rồi cứ thắc mắc mãi đến ngày hôm nay, vẫn chưa có câu trả lời.
Mười mấy năm qua đi, công ty đã phát triển từ đoạn chỉ có hơn chục người đến lúc cổ phiếu loại A lên sàn chứng khoán, Thiện Vân Tùng lại bỗng thấy hơi nhơ nhớ cái thời xưa ấy.
Ngày ấy Đường Lẫm vẫn còn khỏe mạnh, chẳng như bây giờ, muốn xem một suất chiếu đêm thôi, cũng phải len lén trốn viện ra ngoài.
Ngày ấy Phạm Bội Dương vẫn còn chăm chỉ siêng năng lắm, chẳng như bây giờ, đến cả mươi bữa nửa tháng cũng không thấy mặt.
Thiện Vân Tùng không biết bốn người khi nãy là ai, cũng chẳng rõ Phạm Bội Dương cả ngày ra ngoài làm gì với bọn họ, hắn sẽ nghĩ, nhưng sẽ không mở miệng hỏi, trong khoản tiền lương của hắn có bao gồm cả vụ giữ im lặng.
Xe dừng lại ở bệnh viện, Phạm Bội Dương xuống xe rõ là đã bước nhanh chân hơn hẳn, Thiện Vân Tùng theo sau, hai người một trước một sau, mau chóng đi tới phòng bệnh.
Trong phòng bệnh đơn, Đường Lẫm đang đọc sách, ánh nắng vừa đẹp, phủ lên người cậu, như thể đã tán nắng bằng tấm hắt sáng vậy.
Mỗi lần trông thấy Đường Lẫm, dù là một Đường Lẫm đang ngồi xe lăn đi chăng nữa, Thiện Vân Tùng vẫn không thể tin được rằng người này chỉ còn sống được có ba năm.
Đấy còn là kết luận lạc quan nhất đến từ vị bác sĩ uy tín nhất mà Phạm Bội Dương đã tìm kiếm khắp lượt cả trong và ngoài nước mới có được.
Đường Lẫm bị u não, nhưng vị trí rất xấu, không thể làm phẫu thuật, đã vậy khối u còn ngày càng gây áp lực lên hệ thống thần kinh.
Mới đầu, Đường Lẫm chỉ hay bị tê chân thôi, giờ thì đã không đi lại được nữa rồi.
Khối u có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, dù có duy trì việc phối hợp điều trị thật đều đặn đi chăng nữa, thì với cái tốc độ sinh trưởng hiện giờ của khối u, cùng lắm cũng chỉ cố được thêm ba năm, đấy đã là mức chịu đựng tối