Chương 68: Đường thẳng
01:00 theo giờ Bắc Kinh, khu rừng Ánh Trăng, trong mê cung đá khổng lồ.
Trong vòng một tiếng, họ đã cắt đuôi một đội đánh lén, vượt qua hai NPC, tận mắt chứng kiến NPC tiễn một nhóm về nhà, lại chính tay tiễn một nhóm khác quay về điểm xuất phát của mê cung nhờ vào trò chơi.
Tất cả những "chuẩn bị để đối mặt với vô vàn khó khăn" được xây dựng dựa trên màn chia sẻ kinh nghiệm của đội trưởng Nhạc trước khi vượt ải, vẫn chưa được sử dụng lần nào.
Quá trình thuận lợi quá mức so với tưởng tượng khiến nhóm Từ Vọng càng cảm thấy bất an.
Hơn nữa, bọn họ đã chạy mười phút trên con đường trước mắt rồi.
Mười phút trước, bọn họ chạy qua tất cả những ngã rẽ mà Tiểu Bạch chỉ, nhưng sau ngã rẽ cuối cùng lại chẳng gặp khúc cua nào nữa.
Mệt chỉ là cái thứ yếu thôi, điều đáng sợ nhất là con đường này đi mãi chẳng thấy điểm dừng.
Mê cung phải rộng đến mức nào mới có thể chứa được một đường thằng dài gần hai nghìn mét?
Bọn họ thà rằng phải rẽ ngang rẽ dọc bảy tám lượt, thậm chí lạc vào ngõ cụt còn hơn, ít ra còn có cảm giác chân thực như "đang ở trong mê cung".
"Đội trưởng!" Huống Kim Hâm chạy cuối hàng đột nhiên dừng bước, gập người ôm ngực thở hồng hộc, nhìn chằm chằm vào bức tường bên trái, "Ở đây hình như có một cánh cửa..."
Ba người đang chạy đằng trước nghe vậy lập tức dừng lại, không chút nghi ngờ nào mà tụm lại một chỗ, thậm chí trong đầu đã bất giác bật ra câu "cảm tạ trời đất" rồi.
Dù sao thì từ tận sâu trong tâm hồn họ đã hoàn toàn tin tưởng bốn "kĩ năng gắn liền" với từng thành viên trong nhóm rồi -- "Bộ não mạnh nhất" của quân sư Ngô, "Lưỡi không xương trăm đường lắt léo" của đội trường Từ, "Mở ra những cuộc hội ngộ bất ngờ" của Huống Kim Hâm, và "Nhường phúc cho thiên hạ, khổ cực để phần tôi" của Tiền Ngải.
Một cánh cửa có màu giống hệt với bức tường mê cung.
Giữa lề cửa và vách tường có khe hở nhỏ, cũng không khó phát hiện, nhưng trong lúc chạy rất khó để tập trung tinh thần, chỉ chăm chăm hướng về phía trước nên rất dễ bỏ qua chi tiết này.
Nhóm bạn ghé lại gần quan sát cánh cửa thần bí, Huống Kim Hâm bỗng nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.
Từ Vọng nhận ra bèn hỏi hắn: "Sao thế?"
Huống Kim Hâm giơ tay chỉ về phía không xa, nơi bọn họ vừa lướt qua: "Đội trưởng anh xem, đằng kia trông có giống một cánh cửa nữa không..."
Hai phút sau.
Hai người đi về phía trước, hai người quay lại đằng sau, sau khi chia thành hai tốp đi kiểm tra, cuối cùng cả nhóm rút ra kết luận, bọn họ không chỉ bỏ qua một cánh cửa, mà là suýt nữa bỏ qua một đống cửa.
Tổng cộng có hai mươi mốt cánh cửa, cứ năm mét lại có một cái, kéo dài suốt một trăm mét.
Cái Huống Kim Hâm phát hiện ra là cánh cửa thứ mười bảy, bọn họ mà chạy thêm lát nữa là coi như bỏ lỡ hết cả.
"Con đường này không có điểm dừng đâu," Bốn người lại tập trung về một chỗ, Ngô Sênh cuối cùng cũng hiểu ra, "Cửa mới là lối thoát trên con đường này."
Tiền Ngải: "Nhưng Nhạc Suất chưa từng kể là sẽ có con đường nào như thế này."
Ngô Sênh: "Nhạc Suất cũng đã gặp Tiểu Bạch đâu."
"Chắc không phải chúng ta vừa kích hoạt chế độ mê cung kì quái gì đâu nhỉ..." Tiền Ngải không còn thở dốc nữa, nhưng nhìn một loạt cửa trước mắt lại đột nhiên cảm thấy vẫn cứ là chạy bộ thì hơn, mệt thì mệt thật, nhưng đơn giản.
"Cạch."
Tiền Ngải: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Ngô Sênh: "..."
Đội trưởng Từ không chỉ đặt tay trên tay nắm cửa mà còn mở ra được một nửa rồi, quay lại chớp mắt nhìn ba người đồng đội bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội: "Không khóa nè!"
Tiền Ngải: "Không cần phải tỏ ra dễ thương để che giấu sự gượng gạo của cậu đâu!!!"
Từ Vọng: "Được rồi tôi thật sự không phải cố ý đâu, làm sao tôi biết được là nó lại dễ mở như thế..."
Giờ thì khỏi phải đau đầu nghĩ xem nên chọn cánh cửa nào, đội trưởng đã trao quyền lựa chọn cho số phận rồi.
Cánh cửa hẵng đang mở một nửa, bốn người bạn thò đầu ra liếc trái ngó phải.
Nhìn rồi mới thấy, thực ra mở cánh cửa nào cũng giống nhau, bởi đằng sau đều là cùng một con đường.
Những cánh cửa kia không phải sự lựa chọn của số phận, mà là mê cung này hào phóng cho bọn họ hẳn hai mươi cơ hội, may thay, bọn họ đã bắt được cơ hội thứ mười bảy rồi.
Có điều hiện giờ cả bốn người đều chẳng thể mừng nổi.
Cả con đường mới chỉ dài một trăm mét, dễ dàng thấy được tận cùng hai bên trái phải.
Tận cùng phía bên trái chia thành hai ngã rẽ, trống huơ trống hoác mặc người lựa chọn.
Tận cùng phía bên phải chỉ có một lối quẹo phải tiếp, một NPC đã đứng chờ sẵn ở đó -- áo choàng màu đen, thân hình nhỏ bé, khuôn mặt khuất dưới mũ áo, nhìn từ xa cứ như một cái bóng vậy.
Tiền Ngải: "Bây giờ đóng cửa lại có còn kịp không... Á!"
Còn chưa nói hết lời, Tiền Ngải đã cảm thấy như có ai ở sau lưng đẩy mình một cái, gã đổ về phía trước, ngã vào con đường mới.
Cùng bị đẩy vào còn có ba người đồng đội khác.
Cánh cửa đóng "rầm --" một cái sau lưng bọn họ.
Cạch.
Tiếng chốt cửa vang lên.
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Cửa đóng kịp thời đấy.
Chỉ là bọn họ lành ít dữ nhiều mà thôi.
Ở phía cuối đường cách đó mấy chục mét, cô bé áo đen chậm rãi ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng có thể trông rõ diện mạo.
Đẹp tựa ánh trăng vậy.
Thuần khiết, hoàn mĩ, nhưng lại có chút lạnh lùng.
Trên mặt cô không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt cũng chẳng hề lay động, dù rằng ban nãy cô vừa tấn công bọn họ.
Nếu nói Tiểu Bạch hoạt bát tinh nghịch là cây xanh tràn ngập sức sống, vậy thì cô bé này chính là mặt hồ tĩnh lặng như gương soi trong màn đêm.
Từ Vọng: "Lão Tiền, X..."
Tiền Ngải: "Đã rõ."
Kế hoạch X -- chiến thuật thoát thân dành riêng cho tình huống gặp phải Loli đen.
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Khoảnh khắc Tiền Ngải nhấn vào công cụ, cả bốn người đều có cảm giác phấn khích như vừa uống nước tăng lực, háo hức muốn được nghe tiếng súng ra hiệu xuất phát!
"Chạy!"
Đội trưởng Từ hét lớn một tiếng!
Bốn người đột nhiên bật dậy, dùng tốc độ phi thường lao về phía ngược lại với bên cô bé áo đen đang đứng, vắt chân lên cổ mà chạy!
Ở cửa ải cần xe căng hải nhất này, bọn họ nhịn mãi không dùng đến công cụ hỗ trợ chạy bộ duy nhất chính là để dành cho giây phút này!
Chớp mắt, họ đã chạy đến cuối đường, chỉ cần ngoặt một cái là có thể thoát khỏi "phạm vi xuất chiêu" của Loli đen, nào ngờ một cánh cửa lớn đột nhiên xuất hiện ở ngã rẽ, tựa như bức tường chặn kín lối đi của bọn họ, không để chừa một kẽ hở nào!
"Công cụ pháp thuật vẫn còn tác dụng!" Ngô Sênh lập tức hiểu ra, đây vẫn là mà cô bé kia sử dụng với họ.
Có điều trong kế hoạch X đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp phải giải trừ công cụ phòng thủ rồi.
Ngô Sênh vừa dứt lời, Tiền Ngải đã ấn vào , cơ nhị đầu trên cánh tay lập tức nổi lên cuồn cuộn, kết hợp với "Vui vẻ xông lên", gã lao tới như sấm chớp, đấm một cú long trời lở đất vào giữa cánh cửa nặng nề làm từ gỗ nguyên chất!
Cả cánh cửa vỡ tung, vụn bay đầy đất!
Phía sau cánh cửa, bốn khuôn mặt kinh ngạc hiện lên giữa mạt gỗ bay đầy trời.
Tiền Ngải còn chưa kịp thu tay về, vẫn đang giữ nguyên tư thế đi đường quyền, chết đứng tại chỗ.
Ba người đồng đội đang chuẩn bị tiếp tục xông lên cũng đứng sững như trời trồng.
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh đến lạ.
Hai nhóm người vô tình chạm mặt giữa góc ngoặt thần bí này.
Đây là một nhóm hết sức tráng kiện, chiều cao trung bình trên một mét chín lăm, ai nấy cao