Chương 72: Kỉ lục
Loli đen ý thức được rằng mình đã bị lừa, im lặng đứng đó.
Khuôn mặt lạnh lùng của cô ta vẫn như cũ, chẳng thể hiện chút vui buồn nào.
Nhưng quanh người cô ta lại bắt đầu tỏa ra một làn sương đen...
Huống Kim Hâm và Tiền Ngải đồng loạt quay sang nhìn đội trưởng nhà mình, vì đôi bên đều đang bị dây leo cuốn lên không trung, độ cao lại vừa hay ngang tầm nhau nên vô cùng thuận tiện cho việc anh nhìn tôi tôi lại nhìn anh.
[Hình như hai cậu khiến cô ta điên lên rồi...] -- đến từ ánh mắt bất an của hai người Kim, Tiền.
[Tôi chỉ là phụ bếp thôi, nấu chính vẫn là quân sư nhà ta, ừm, quân sư.] -- đến từ ánh mắt vô tội của đội trưởng Từ.
Ba người đồng đội đang bị treo trên dây leo bỗng trở nên khiêm tốn, ngoan ngoãn hệt như ba nụ hoa chớm nở.
Kế đó, làn nước nông chẳng còn sục sôi, chú tôm hùm cũng thôi bật nhảy, rồng con lớp mầm chẳng biết đã chạy đi đâu, cá chình điện thoắt ẩn thoắt hiện cũng lẩn mình dưới đáy nước.
Khung cảnh bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ.
Những lúc này mới thấy được ưu điểm của việc không biết nhìn sắc mặt người khác, quan sát tình hình.
"Lẽ ra cô nên dùng dây leo cuốn cả tôi lên, bất kể tôi có đang hôn mê, mất đi năng lực chiến đấu hay không, nhưng cô lại không làm vậy." Quân sư Ngô hoàn toàn không cảm nhận được áp lực, còn không quên phân tích phương hướng giải đề cho đối thủ, "Trong cuộc chiến giữa các cao thủ như tôi và cô, sai một ly là đi cả trận."
Ba người đồng đội: "..."
Quân sư nhà ta đã hoàn toàn đắm chìm vào thiết lập nhân vật "phản diện lắm mưu nhiều kế" rồi, nhưng "sự tự tin kì diệu" vẫn là một phần không thể thiếu trong mọi thiết lập nhân vật.
"Thực hiện lời hứa đi, chỉ đường cho chúng tôi." Ngô Sênh thu lại nụ cười, quay về bộ dạng nghiêm túc.
Loli đen nhìn anh chằm chằm, đôi mắt lạnh lẽo như sương đêm, nếu như ánh mắt có thể khiến người khác đông cứng thì hẳn quân sư Ngô giờ đã rơi vào kỷ băng hà rồi.
Nhưng cá chình điện vẫn còn quanh quẩn bên chân cô ta, giống như một linh hồn tà ác không thể xua đuổi được, cô biết rằng chỉ cần mình động đậy một chút, bất kể là dùng công cụ hay dùng gió cuốn đá, cú chích điện tiếp theo sẽ là một đòn chí mạng.
Hai người im lặng đối đầu một hồi lâu.
Dù không cam tâm, Loli đen cuối cùng cũng vẫn phải chịu thua: "Phải..."
Cả bốn người đều dỏng tai lên, chỉ sợ nghe thiếu chữ nào.
"Phải -- Trái -- Phải..."
"Phịch."
Bốn người đang chăm chú lắng nghe và ghi nhớ đột nhiên khựng lại, "phịch" là đường kiểu gì?
Loli đen đang chỉ đường cũng ngơ ngác, âm thanh đó vang lên gần chỗ cô ta nhất nên nghe rõ nhất, lập tức cúi đầu nhìn xuống.
Giây sau, một cái đầu ướt sũng thò lên từ mặt nước bên chân cô ta, đám lông ba màu đen cam trắng ướt nhẹp từng lớp, sự hoảng loạn tràn ngập trong đôi mắt hai màu lam lục, móng vuốt nhỏ cố gắng giãy dụa trong làn nước, kêu ầm giời ầm đất: "Chít chít chít chít --"
Đối với người bạn nét vẽ thần thái này, làn nước chưa đến mắt cá chân quả là địa ngục trần gian.
Ngô Sênh hoàn toàn không ngờ tới Gâu Gâu nằm trong kế hoạch K lại xuất hiện vào lúc này. Anh lập tức giải trừ công cụ, không hề do dự chút nào.
Làn nước biến mất trong nháy mắt, Gâu Gâu vừa thoát chết đột nhiên nhảy dựng lên, "bộp" một cái bám vào bức tường mê cung, tạo thành hình chữ Đại(*), bốn chiếc móng vuốt túm chặt lấy lá của cây dây leo đang vươn ra bờ tường, nằm yên bất động đóng vai mèo nhện.
(*chữ Đại: 大.)
Ngô Sênh trông thấy thao tác thành thục này, biết ngay là trước khi rơi xuống nước, chắc chắn tên nhóc này đã giữ nguyên tư thế này rất lâu rồi, có lẽ là về sau đuối sức quá nên mới rơi xuống.
Trong đầu quân sư Ngô đã chuyển động tám trăm vòng rồi, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm vẫn ngơ ngác như lúc ban đầu, ánh nhìn hoang mang lại bay về phía đội trưởng.
"Ban nãy chiến đấu kịch liệt quá, lúc nhấn công cụ khác vô tình trượt tay, trượt tay thôi." Đội trưởng Từ luôn miệng xin lỗi, một câu dành cho đồng đội, một câu dành cho Gâu Gâu.
Đồng đội: "..."
Gâu Gâu: "Chít!"
Tiếng kêu hết sức phẫn nộ, nghe kiểu gì cũng thấy bên trong có sát khí cào nghìn cái vẫn chưa hết hận.
Từ Vọng rụt cổ, né tránh ánh mắt lục lam lạnh lẽo của mèo con, vội vàng tập trung tinh thần, chuẩn bị giải trừ công cụ, cách không đưa Gâu Gâu về nhà.
Chẳng ngờ cậu vừa mới khởi động thì Loli đen đột nhiên xoay người, bước đến phía sau chú mèo tam thể, đầy hiếu kì mà giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chóp tai của nó.
Dường như chú ta không thích bị sờ, mau chóng cụp tai lại.
Cô bé áo đen giật mình, cũng vội vàng rụt tay lại như bị điện giật.
Nhưng chưa đầy hai giây, cô lại không kiềm chế được, lần này là gãi nhẹ lên đỉnh đầu chú mèo tam thể.
Chú ta có vẻ giận rồi, đột nhiên xoay người nhào đến!
Cô bé lùi lại nửa bước theo bản năng, khiến chú mèo chỉ tóm được áo choàng của cô ta.
Một phát không trúng, bạn học Gâu Gâu lập tức bỏ chạy, hoàn toàn kế thừa sự "tâm cơ" của đội mình, nào ngờ móng vuốt quá sắc, mắc vào áo choàng, nó vừa nhảy xuống cất bước chân đã kéo tuột luôn cả áo choàng của Loli đen!
Suối tóc dài màu bạc rơi xuống, đẹp tựa ánh trăng!
Chiếc váy công chúa màu đen có phần bớt tinh nghịch hơn váy của Tiểu Bạch, nhưng lại thêm phần tinh tế, khoác trên người khiến cô càng giống một tinh linh ánh trăng, lạnh lùng, xinh đẹp, thần bí.
Cây dây leo biến mất.
Ba người bạn được chạm đất.
Cô bé váy đen lại chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, cúi người, cẩn thận bế Gâu Gâu lên -- chú mèo nhút nhát như thể biết mình vừa làm sai, vẫn đang dẫm lên áo choàng, đứng nguyên tại chỗ.
Một cơn gió ấm áp dịu dàng vây quanh Gâu Gâu, thổi khô từng sợi lông của nó.
Gâu Gâu thấy dễ chịu, lập tức vứt bỏ lập trường, híp mắt nằm yên trong vòng tay của Loli đen.
Hai ba phút sau, chú mèo ướt sũng lại uy phong như cũ, bộ lông mềm mại khô ráo, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ hết sức dễ chịu.
Bấy giờ cô bé mới quyến luyến ngước lên, nhìn sang Từ Vọng.
Đội trưởng Từ lập tức hiểu ngay, vội vàng triệu hồi nét vẽ thần thái nhà mình.
Gâu Gâu từ từ biến mất trong lòng Loli đen, biểu tượng dấu chân mèo lại xuất hiện trong hộp bút của Từ Vọng.
Lúc này, bốn người bạn đã tụ lại một chỗ.
Cô bé liếc bọn họ một cái, quay người bước đến bên tường mê cung, dùng ngón tay làm bút vẽ nên một cánh cửa.
Ngón tay vừa rời khỏi mặt tường, cửa lập tức hiện ra, trông giống hệt hai mươi cánh cửa mà lúc trước bọn họ suýt nữa bỏ qua.
Bốn người: "..."
Vị này cũng sở hữu nét vẽ thần thái ghê luôn á.
"Lời chỉ dẫn lúc trước coi như bỏ đi," Loli đen quay lại, mái tóc sáng như ánh trăng bay phất phơ trong gió đêm, "Tặng các anh cánh cửa này."
Từ Vọng hỏi: "Đằng sau cánh cửa này là gì?"
Loli đen: "Đi ra rồi sẽ biết."
Từ Vọng không khỏi cảnh giác: "Không phải là bẫy rập đấy chứ..."
"Anh cũng có thể tiếp tục đi theo đường tôi vừa chỉ." Giọng nói của cô bé vẫn lạnh lùng xa cách như vậy, như thể cô ta chỉ đưa ra lựa chọn, còn chọn cái nào thì tùy.
Từ Vọng vô thức quay sang nhìn ba người bạn.
Ngô Sênh: "Không thể không đề phòng người khác được."
Tiền Ngải: "Vẫn cứ là chọn tuyến đường yên bình thì hơn."
Huống Kim Hâm: "Em cảm thấy cô ấy không có ác ý đâu..."
"Tiểu Hắc," Đội trưởng Từ đã có kết luận, "Chúng tôi chọn cửa!"
Ngô Sênh, Tiền Ngải: "..."
Cái tiêu chuẩn bỏ phiếu kiểu gì thế này!!!
Loli đen gật đầu, lùi lại hai bước, nhường đường cho họ, bày tỏ "Các anh tự mở đi" không thể rõ ràng hơn.
Bốn người bước đến trước cánh cửa, Từ Vọng hít sâu một hơi, nắm lấy tay nắm cửa, chợt một bàn tay khác đè lên tay cậu.
Là Ngô Sênh.
"Đợi tôi một lát." Anh nói.
Từ Vọng: "..."
Tiền Ngải, Huống Kim Hâm: "..."
Phải, bọn họ quên mất rằng quân sư nhà mình còn có một tiết mục cố định.
Ngô Sênh ngăn các bạn mở cửa, lại bước về phía Loli đen, nhưng ngoài dự đoán của các đồng đội, anh không đưa thiệp nhỏ mà trực tiếp mở miệng: "Tiểu Hắc..."
"Câm mồm." Trong giọng nói lạnh nhạt của cô bé cuối cùng cũng có vẻ không thể chịu đựng được nữa, "Hắc Mạt Mạt."
Ngô Sênh khựng lại: "Tên của cô à?"
Loli đen không đáp, ngầm thừa nhận đáp án này.
Ngô Sênh gật đầu: "Được rồi Mạt Mạt..."
Hắc Mạt Mạt: "..."
Ba người bạn lặng lẽ quay đi, lúc cần làm thân thì dùng chiến thuật lừa người ta, lúc không cần tự dưng lại lược bớt họ người ta đi, nếu ngày nào quân sư nhà ta bị đánh, chắc chắn là do anh tự tạo nghiệp!
"Nhà cô ở đâu?"
May thay, câu hỏi của quân sư Ngô đến rất kịp thời, thành công phân tán sự chú ý của Hắc Mạt Mạt, giúp anh thoát chết.
"Mê cung Ánh Trăng chính là nhà của tôi." Hắc Mạt Mạt trả lời không chút chần chừ.
Ngô Sênh lại hỏi: "Tiểu Bạch có phòng ngủ, cô có không?"
Hắc Mạt Mạt khẽ chau mày: "Tiểu Bạch là ai?"
Ngô Sênh: "Là người cũng ở trong mê cung này, giống như cô vậy."
Hắc Mạt Mạt: "... Ờ."
"Cô không tò mò về bọn họ sao?" Ngô Sênh cảm thấy ngạc nhiên trước sự lạnh nhạt của cô ta, "Ngoài Tiểu Bạch ra còn có Tiểu Hoàng, có thể còn có cả Tiểu Hồng Tiểu Lục Tiểu Lam cũng sống trong mê cung Ánh Trăng giống cô vậy."
"Thế thì sao?" Trong mắt Hắc Mạt Mạt không một gợn sóng, không phản bác, cũng không chống đối, cô thật sự không quan tâm chút nào.
"Cô không muốn ra khỏi mê cung này tham quan một chút à?" Ngô Sênh không chịu từ bỏ, chăm chú nhìn cô, "Bên ngoài mê cung có rừng rậm."
Hắc Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn trời đêm: "Tôi có ánh trăng là đủ rồi."
Màn đêm tĩnh lặng.
Tiếng côn trùng kêu.
"Một phút nữa là tôi phải quay lại trạng thái chiến đấu rồi," Loli đen hỏi một lần cuối, "Các anh chắc chắn là không đi nữa à?"
Tiền Ngải: "Tạm biệt!"
Huống Kim Hâm: "Ngủ ngon!"
Từ Vọng: "Rất vui được gặp cô, bảo trọng!"
Ngô Sênh: "Hẹn ngày gặp lại."
Ba người bạn: "... Đừng có ước như thế!!!"
Sau khi vội vàng chào tạm biệt, đội trưởng Từ quả quyết mở cửa ra, dẫn cả nhóm đi vào.
"Cạch."
Tiếng đóng cửa vang lên.
Bên trong cánh cửa, Hắc Mạt Mạt lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Ở bên ngoài, bốn người bạn tưởng rằng đã bước vào đường mê cung mới, chết đứng trước cây đại thụ cành lá sum suê.
Khu rừng Ánh Trăng.
Bọn họ... thoát khỏi mê cung rồi?
"Ding ding ding --"
[Cú: Chúc mừng qua ải, 4/23 thuận lợi nộp bài!]
Từ Vọng: "..."
Ngô Sênh: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "... Sướng, sướng như vậy luôn á hả?"
Sao lại có cảm giác xấu hổ như thể vừa gian lận thế này!!!
Từ Vọng: "Ế? Hình như thiếu mất nửa câu đúng không?"
Ngô Sênh: "Bạn thân yêu, mai gặp, nhé?"
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "Cậu có chắc rằng kiểu ngắt câu này có trong tiếng Trung không?"
"Ding --"
Còn chưa bổ sung nửa câu sau, phần thưởng đã đến trước rồi.
Bình thường đều là nộp bài xong trực tiếp quay về hiện thực, hôm sau vào "Cú" mới nhận được phần thưởng và tọa độ mới.
Tiền Ngải nhìn hộp bút của mình, càng nhìn càng thấy sai, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu: "Hình như cho tôi thừa một công cụ pháp thuật hay sao á!"
Lúc nộp bài ở ba ải trước, phần thưởng đều là "công cụ phòng thủ và tấn công", vậy mà lần này lại là "công cụ phòng thủ, tấn công và pháp thuật".
Nhóm bạn giơ tay ra cho nhau xem, nhận ra mọi người đều giống nhau, phần thưởng lần này đều là ba cái.
Bạn học Tiền tưởng