Chương 81: Trở lại
Đa... nhân cách?
Từ Vọng đã chuẩn bị sẵn vô vàn cách để chối từ Trì Ánh Tuyết, nào là cạnh khóe mỉa mai, nào là thật thà thẳng thắn, nào là mắng xối mắng xả, rồi cả đối phó quanh co, ai dè còn chưa kịp thực hành phát nào thì đã bị cái lý do ảo diệu này táp cho nghệt cả mặt.
Cái chính là trông Trì Ánh Tuyết còn chẳng có vẻ như đang nói đùa chút nào, gương mặt hết sức nghiêm túc, ánh mắt trong veo như nước.
"Cú quăng nồi này của cậu đỉnh ghê á..." Tiền Ngải muốn gạt hết ân oán cá nhân sang một bên để tặng cho đối phương một nút like từ tận đáy lòng, một ý tưởng sáng tạo cỡ này thì đâu chỉ cần mỗi trí tưởng tượng đâu, còn phải biết diễn xuất nữa ấy.
Trì Ánh Tuyết không để ý đến gã, chỉ nhìn Từ Vọng.
Đối mắt hồi lâu, Từ Vọng vẫn lựa chọn cẩn thận là vàng: "Chúng tôi không thể tin lời cậu được."
Trì Ánh Tuyết thu lại tất cả xúc cảm, ánh mắt trở nên bình tĩnh: "Chẳng ai có thể nhìn thấu người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu không thì hôm nay các cậu đã chẳng phải tìm thêm người mới một lần nữa."
Đáy mắt Từ Vọng trầm hẳn xuống: "Cậu theo dõi chúng tôi?"
"Nếu nhất định phải dùng từ đó thì cũng có thể nói là tôi theo dõi tất cả mọi người," Trì Ánh Tuyết thoải mái thừa nhận, "Tôi muốn tìm một đội đã lưu trữ, lại cần đổi người, các cậu vừa khớp với những điều này."
Bởi vậy hôm qua người này không hề gia nhập vào một đội nào, là để đợi đến hôm nay?
Từ Vọng: "Tại sao?"
"Đội có thể tìm được điểm lưu trữ thì thực lực sẽ không yếu, còn muốn đổi người, điều đó chứng tỏ họ cũng có yêu cầu nhất định đối với đồng đội." Trì Ánh Tuyết nói, "Tôi thích đội có tiêu chuẩn cao và yêu cầu gắt."
Từ Vọng chậm rãi quay đầu nhìn ba người bạn của mình.
Ngô Sênh thấy sao nói vậy: "Theo đuổi hiệu suất là một ưu điểm," Rồi lại vội vàng ôm chặt lấy chính kiến ban đầu, "Nhân phẩm thì tôi không bàn."
Tiền Ngải trưng ra bộ mặt tiếc nuối đầy vui vẻ: "Tiếc thật đấy, chúng ta chẳng hợp với điều mà hắn ta kiếm tìm gì cả."
Huống Kim Hâm có được sự cho phép của đội trưởng thông qua ánh mắt, tiếp đến mới nhìn sang Trì Ánh Tuyết, chia sẻ chân tướng: "Anh ấy gặp được idol của mình nên mới rút khỏi đội."
"Idol?" Trì Ánh Tuyết nhíu mày, rõ là còn khá lạ lẫm đối với từ vựng này.
Chuyện về giới fan hâm mộ thì cứ phải tìm Lão Tiền: "Thần tượng, mạng sống, tình yêu đích thực."
Huống Kim Hâm cật lực gật đầu: "Nếu anh thích mấy đội kiểu nghiêm khắc, thế thì tụi tôi không hợp rồi."
Trì Ánh Tuyết khẽ nhướn mày, bằng lòng nghe cho tường tận.
Huống Kim Hâm vô cùng nghiêm túc nhả rõ từng chữ một: "Đội chúng tôi vượt ải kiểu vui vẻ."
"..." Vẻ mặt Trì Ánh Tuyết lúc này y xì đúc biểu cảm của bốn người bạn lúc mới nghe chuyện đa nhân cách.
Câu chuyện cũng chỉ đến đây, đôi bên đều đã nêu rõ yêu cầu của mình rồi.
"Chúng tôi không biết chừng nào thì Diêm Vương sẽ xuất hiện, đấy là nếu cậu ta có thật trên đời," Từ Vọng lùi lại nửa bước mang tính tượng trưng, tỏ thái độ rõ ràng, "Tụi tôi cũng không muốn mạo hiểm."
Nếu đã không tin vào Trì Ánh Tuyết, vậy thì cũng chẳng còn gì phải bàn nữa cả, mà cho dù có tin đi chăng nữa, đây vẫn cứ là một quả bom nổ chậm.
Trì Ánh Tuyết nhìn bốn người họ mãi hồi lâu, lại mở lời: "Tôi cũng không thích bị người khác chiếm lấy thân thể mình, cho nên vẫn luôn tìm cách để ngăn cản Diêm Vương xuất hiện."
Hắn ta dùng từ "người khác", Từ Vọng nhìn sâu vào mắt hắn, không hề có cảm giác mất tự nhiên.
Hắn ta thật sự coi "Diêm Vương" là một con người độc lập, chứ không phải là nửa khác của mình.
"Nếu tôi nói là hiện giờ đã tìm được cách giải quyết rồi," Giọng Trì Ánh Tuyết kéo sự chú ý của Từ Vọng trở lại, "Các cậu có bằng lòng tin tưởng tôi một lần không?"
Không phải lời thỉnh cầu, đây là câu hỏi hết sức bình đẳng.
Từ Vọng nhận ra rằng, suốt từ đầu đến giờ, mục tiêu của Trì Ánh Tuyết vẫn chưa từng lung lay xoay chuyển.
Thậm chí sau khi bị nghi ngờ và từ chối, trong cái bình tĩnh của hắn lại có thêm cả một phần kiên định, tựa như cây thông trên đỉnh núi, mặc gió mặc tuyết, ta vẫn sừng sững mình ta.
Cùng một người, tính tình lại khác xa đến vậy, nếu đây chỉ là giả vờ, Từ Vọng muốn được tự tay trao tặng hắn ta chiếc cúp ảnh đế.
"Cho chúng tôi ba phút."
Sau khi để lại lời này, Từ Vọng kéo các đồng đội nhà mình ra một góc đủ để có thể nói xấu sau lưng người khác.
"Một đằng chắc chắn phải mất tiền, một đằng có thể phải mất mạng," Từ Vọng bày ra hai con đường buộc phải lựa chọn, trưng cầu ý dân, "Các cậu thấy thế nào?"
"Cậu thấy sao về việc tạm nghỉ một ngày?" Tiền Ngải vượt khỏi giới hạn tư duy, vạch ra một chân trời mới, "Có khi ngày mai lại có thêm cả tá trai tốt, muốn chọn ai thì chọn..."
Ơ, Tiền Ngải hơi mù mờ đưa tay sờ cằm, sao cứ thấy câu này kì kì vậy ta.
"Thêm bất kì ai vào đội thì cũng sẽ có nguy cơ bị sập hố, một người lạ với chỉ một nhân cách chưa chắc đã an toàn hơn so với một người quen mà đa nhân cách," Ngô Sênh nhìn Trì Ánh Tuyết một cái, người nọ vẫn đang đứng đợi ở chỗ cũ, "Năng lực và thái độ trước mắt mà hắn ta thể hiện ra,"
Từ Vọng ngạc nhiên: "Cậu muốn chọn hắn ta?"
Ngô Sênh thở dài, nhìn Từ Vọng: "Là cậu muốn chọn hắn ta."
Nếu không thì còn chả cần đến ba phút thảo luận luôn ấy chứ.
"Cậu muốn bỏ phiếu tán thành thì tôi theo cậu, nhưng nếu như giữa chừng hắn ta gây thương tích cho cậu..." Ngô Sênh ngừng lại một giây, "Hoặc bất cứ ai trong chúng ta, vậy thì phải đá ra ngay không thương lượng."
Từ Vọng biết Ngô Sênh là người rất để tâm đến bạn bè, nhưng hiếm khi mới thấy anh thể hiện ra mặt như thế.
Trong lòng cậu dấy lên một đợt rung động, vừa thấy ấm áp, lại vừa thấy hạnh phúc.
"Được."
Tiền Ngải chẳng biết có phải tại mình đa nghi quá hay không, gã cứ cảm thấy cái câu "hoặc bất cứ ai trong chúng ta" của quân sư Ngô nghe y như kiểu thêm vào cho có vậy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, gã vẫn phải tỏ rõ lập trường: "Tôi bỏ phiếu phản đối."
Hai phiếu tán thành, một phiếu phản đối.
Ba người bạn cùng nhìn sang Huống Kim Hâm.
"Thật lòng mà nói á, em cũng khá là tò mò về hắn ta..." Bạn học Huống nhìn vào gương mặt Tiền Ngải đang tiếp tục đen dần đều, nuốt một ngụm nước bọt, "Ờm, em bỏ phiếu trắng."
Tiền Ngải nghiến răng: "Khỏi cần nghĩ cho anh."
Huống Kim Hâm thật thà lắc đầu: "Em bỏ phiếu trắng, mình vẫn sẽ chọn hắn ta mà, nếu như kết quả đã không đổi, vậy em còn phải cố tình chọc tức anh thêm để làm gì?"
Tiền Ngải: "..."
Cái kiểu thẳng thắn thế này mới chọc tức người ta đó ba!!!
"Rồi, thế cứ quyết vậy đi," Từ Vọng vỗ tay cái đét, "Hắn ta lo khoản hiệu suất, tụi mình đảm nhiệm vui tươi."
Lúc được chấp nhận yêu cầu vào đội, Trì Ánh Tuyết chẳng hề hay biết rằng phần việc của mình đã được vạch rõ một cách đơn phương.
"Các cậu không định hỏi xem tôi đã nghĩ được cách gì để ngăn Diêm Vương xuất hiện à?" Hắn ta còn tưởng muốn vào được đội thì ắt phải qua được cửa quan trọng này.
"Nếu như cách ấy không cần chúng tôi phải nhúng tay vào thì cậu không cần nói ra đâu," Từ Vọng nhìn hắn ta, nói rất rõ ràng, "Thứ nhất, chúng tôi chẳng phân biệt được thật giả ra sao, thứ hai, đây là chuyện riêng của cậu, không cần phải báo cáo gì hết, chúng tôi chỉ cần kết quả là trạng thái ổn định của cậu thôi."
"Ding --"
: Trì Ánh Tuyết gia nhập đội ngũ.
"Ding --"
: Bạn có 5 phút để quyết định lần cuối, chọn [Rút] hoặc [Đá], bắt đầu đếm ngược.
Trừ Tiền Ngải còn mất hẳn hai giây để đấu tranh với cơ hội cuối cùng này ra, bốn người còn lại đều chẳng buồn để ý nữa.
Vụ tính giờ đếm ngược để rút lại quyết định này chẳng ảnh hưởng gì tới tuyến nhiệm vụ cả, chỉ vài giây sau, năm người đã tự động xuyên đến điểm lưu trữ, phòng 1310.
Tầm nhìn còn chưa kịp rõ nét, đường tiếng đã lọt vào tai trước --
"Đệch, bọn họ tới rồi!"
Từ Vọng có thể xác định được ấy là giọng của Lý Tử Cận.
Nhưng cái giọng điệu này... Bộ coi bọn họ là chúa tể Voldemort(*) hay gì!!!
(*chúa tể Voldemort là một nhân vật phản diện trong Harry Potter, là kẻ khiến cả thế giới phù thủy phải khiếp sợ, đến độ không dám nhắc thẳng tên.)
"Lại Hạ, lôi ả ra ngoài hành lang --"
Cảnh tượng đầu tiên mà Từ Vọng trông thấy là cảnh Lại Hạ đang điên cuồng dụ nữ quỷ vô diện áo trắng ra ngoài hành lang theo đúng mệnh lệnh của đội trưởng nhà họ.
Vách tường đã bị đục mất một mảng to bự, không thấy bóng dáng đám Ngụy Mạnh Hàn đâu, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng vài ba câu vọng ra từ tít sâu trong lối đi bí mậ --
"Cậu bò nhanh lên tí đi Lôi Tử... Tôi nghe thấy tiếng bọn họ rồi..."
Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm đứng nguyên tại chỗ, ai ngắm trần nhà thì vẫn ngắm trần nhà, ai ngắm vách tường cứ việc ngắm vách tường, giả bộ mình chả hiểu gì cả.
Trì Ánh Tuyết cũng không nhúc nhích, chỉ là lúc trông thấy nhóm Hàn Bộ Đình, hắn ta vẫn khẽ nhướn mày một cái.
Từ Vọng vội vàng giải thích cho đồng đội mới: "Tiếng tăm của đội ta... hơi bị phức tạp."
Nào ngờ Trì Ánh Tuyết nở nụ cười bất lực: "Tiếng tăm của tôi cũng chẳng ra gì."
"Trì Ánh Tuyết?!" Lý Tử Cận là người bọc hậu cho cả đội, đã sắp bước một chân ra cửa rồi lại bỗng nghe thấy âm thanh cứ sai sai, vừa ngoảnh lại nhìn thì trợn tròn cả mắt ốc.
Hàn Bộ Đình và Lại Hạ đang mải lo rời đi cho lẹ, nào kịp để ý đến chuyện đội Từ Vọng thay người, nhưng Lý Tử Cận vừa hô lên một cái, hai người họ cũng vội nhìn vào lần nữa từ ngoài cửa phòng.
Nhìn xong, đơ luôn, lại nhìn sang mấy người Từ Vọng, giữa sự thù hận chợt xen lẫn thêm chút gì rất khác.
"Mau dẹp cho gọn ma quỷ của mấy người đi," Từ Vọng vẫy tay như đuổi ruồi, bỗng thấy hơi chột dạ đến lạ, "Sớm muộn gì các anh cũng phải nhận thêm một đồng đội cũ của chúng tôi thôi, đôi bên hòa nhau cả mà."
Dù gì cũng đều là đổi lấy đồng đội cũ nhà người khác, bất kể là đối phương đá ra hay là cá nhân tự rút khỏi đội thì nhìn vào vẫn cứ có cảm giác như đi đào tường nhà người ta cả thôi.
Hàn Bộ Đình, Lại Hạ, Lý Tử Cận: "..."
Hình như có chút hiểu lầm ở đây, điều họ gộp lẫn trong thù hận là cảm giác mừng rỡ yên lòng á.
"Phừng --"
Một ngọn lửa tuyệt đẹp cháy bùng lên trên trần nhà.
Ba người nhóm Hàn Bộ Đình nhìn nhau, đứng ngoài sập cửa cái "Rầm --", động tác vừa đều lại vừa nhanh, đúng là khát vọng sống mãnh liệt.
Cánh cửa chẳng lấy gì làm nổi bật, giờ đây tựa như giải phân cách ngăn đôi hai thế giới, ánh lửa và hơi nóng bay biến trong tích tắc, chỉ còn lại hành lang dài tĩnh lặng, và cả nữ quỷ vô diện áo trắng nằm còng queo dưới đất.
Hàn Bộ Đình thu ả ta lại bằng đạo cụ, nói: "Chỗ này không an toàn, sang đợi ở phòng kế bên đi."
Hôm nay khác với hôm qua, chỉ có độc một con quỷ xồ ra từ lỗ hổng trên tường, bốn con đằng sau lại chẳng thấy ló mặt, đội Ngụy Mạnh Hàn hí hửng xông pha đường hầm, đội Hàn Bộ Đình đành phải giải quyết nữ quỷ vô diện trước, đồng thời ôm ấp giấc mộng tươi đẹp rằng "đội kia chắc đã vào tranh sơn dầu rồi" để mà chuẩn bị nghĩ cách gọi nốt bốn con quỷ kia ra.
Sự thật đã chứng minh, những gì tươi đẹp đều là ảo giác.
Có điều đội kia gom thêm Trì Ánh Tuyết, đúng thật là... khiến người ta vui chết đi được.
"Phù --" Đội trưởng Hàn trước giờ không mấy khi bộc lộ cảm xúc, vào được đến nơi đã xác nhận an toàn là 1309, bật chùm đèn trần lên cái là thở phào ra một hơi thật dài, hả hê suиɠ sướиɠ từ trong ra ngoài, như thể vừa mới báo thù rửa hận xong vậy.
Còn cái câu sớm muộn gì cũng phải nhận thêm đồng đội cũ nhà họ gì gì đó, nghe cứ đột xuất bất thình lình thế nào ấy, cho nên đã bị xí xóa một cách có chọn lọc rồi.
Lý Tử Cận cũng rất đỗi vui mừng trước nỗi đau của người khác, nhưng vẫn có điều này khiến cậu ta thấy băn khoăn khó hiểu hơn: "Sao họ lại cho Trì Ánh Tuyết vào đội nhỉ, quên chuyện ở công viên giải trí rồi hay gì?"
"Vượt ải quan trọng hơn thù xưa nợ cũ." Lại Hạ ngồi bệt luôn xuống đất, đếm lại số lá bùa còn sót.
Lý Tử Cận: "Kể cả thế thì cũng không đến mức kiểu người nào cũng cho vào chứ?"
Lại Hạ: "Bản lĩnh quan trọng hơn tính tình."
"Vấn đề ở đây là tốt tình hay không chắc?" Trên đầu Lý Tử Cận đầy sọc đen, "Đấy là một kẻ điên đó!"
Lại Hạ ngẩng đầu, hỏi rất nghiêm túc: "Không hợp với phong cách của đội bọn họ sao?"
Lý Tử Cận ngây ra, Cupid, cái nhìn chết chóc, nấm độc, ép nôn, kịch bản tự bịa, hết thảy cứ thay nhau xoay vòng trong đầu cậu ta như cái đèn kéo quân...
"Em không còn câu hỏi gì nữa."
Nhìn vào tâm hồn ấy, quả là định mệnh của đời nhau.
...
1310, sau khi dùng , cả căn phòng ngổn ngang tan tác.
"Tiếp đến cứ đợi tranh sơn dầu hút mình vào là xong," Từ Vọng nói với Trì Ánh Tuyết, "Những chi tiết cụ thể về tuyến nhiệm vụ thì chờ lát nữa vào trong đó tôi sẽ nói với cậu sau."
Kể từ khoảnh khắc gia nhập đội ngũ, thành viên mới đã được "Cú" ngầm thừa nhận là có cùng tuyến nhiệm vụ và điểm lưu trữ với cả đội.
"Được." Trì Ánh Tuyết vuốt ngược mái tóc đã bị nước dội cho ướt nhẹp ra đằng sau, để lộ vầng trán sáng bóng tuyệt đẹp.
Từ Vọng thưởng thức được mấy giây thì bị quân sư nhà mình vỗ vai, bèn lập tức quay ngoắt về vẻ mặt kinh hãi, tiếp tục câu chuyện còn dang dở từ trước khi mưa ngừng: "Cậu cắn chết hết bọn họ?!"
Trì Ánh Tuyết phải ngơ ra mất hai giây mới có thể theo kịp lối tư duy nhảy cóc của vị đội trưởng kiêm bậc thầy diễn xuất này, bèn giải thích: "Tại trúng virus zombie rồi, nên không tự khống chế được hành động của mình nữa."
"Một mình cậu, cắn chết cả ba người bọn họ?" Ngô Sênh xác nhận lại chi tiết một lần nữa, vô cùng bình tĩnh, không hề xen lẫn bất cứ cảm xúc cá nhân nào.
"Đúng vậy." Trì Ánh Tuyết trả lời.
Ngô Sênh gật gù: "Đánh đấm đỉnh đấy."
Trì Ánh Tuyết xoay xoay cánh tay, cười xòa ra chiều không để bụng, hắn ta nghe ra được trong lời này chẳng có mấy phần thật lòng khen ngợi.
Từ Vọng âm thầm đánh giá người đồng đội mới này, cậu cảm thấy hắn ta không cố tỏ vẻ rộng rãi mà là không thèm chấp nhặt thật. Dù là sự đề phòng của Ngô Sênh, vẻ thù địch rõ như ban ngày của Tiền Ngải, hay là cái điệu rục rịch tò mò đến từ Huống Kim Hâm, hắn ta đều đã trông thấy cả, nhưng chẳng hề so đo, cũng chẳng định đào sâu tìm hiểu bóc tách gì thêm.
Người này và Trì Ánh Tuyết ban đầu cứ như thể hai đầu trái ngược vậy, người khi trước chỉ mong sao đụng được bằng hết từng ngọn cỏ ven đường một, sắp đắm thuyền đến nơi rồi mà vẫn còn cố chào họ từ xa, người này thì lại tựa như nhà leo núi, chỉ một mực ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, chẳng buồn bận tâm xem quanh mình đang là xuân hạ hay thu đông.
Luồng khí nóng sộc lên lần nữa, cả đốm lửa