Diệp Tư Nhàn biết tâm bệnh của Triệu Nguyên Cấp.
Từ trước đến nay hắn không giỏi biểu hiện nội tâm, càng che giấu, cho thấy chuyện càng lớn.
''Hoàng thượng, ngay cả thiếp người cũng không nói sao? Người cũng biết không chuyện gì gạt được thiếp mà''
Diệp Tư Nhàn muốn an ủi hắn.
Triệu Nguyên Cấp lại chăm chú nhìn về phía nàng: ''Nhàn Nhàn, chỉ riêng chuyện này, nàng đừng hỏi lại, trẫm cũng không có ý định nói nữa''
Chuyện năm đó, người năm đó, ngay cả mình cũng không nhớ rõ, âm thầm tra nhiều năm cũng không thu hoạch được gì.
Rất hiển nhiên, Thái hậu đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả những người và vật có liên quan.
Dựa theo tính cách của Thái hậu, nhổ cỏ tận gốc là tất nhiên.
Muốn đưa mình lên Hoàng vị, bà ta sao có thể để lại mầm họa cho bản thân.
Mẫu phi, nhà ngoại tổ, tất cả đều có thể uy hiếp được địa vị Thái hậu và quan hệ mẫu tử, mộng cọng cỏ một mầm cũng không được giữ lại.
Cuối cùng vẫn là hắn suy nghĩ nhiều.
''Được, thần thiếp không hỏi nữa'' Diệp Tư Nhàn hiếm khi nhu thuận.
Chuyên thân thế cứ vậy không đề cập tới.
Diệp Tư Nhàn bắt đầu chuẩn bị đưa bọn nhỏ xuất cung, về nhà ngoại.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc nàng cũng đợi được ngày này.
Viên Nguyệt và Xảo Yến vừa thu dọn hành lý vừa cười.
''Phùng công công đến truyền tin, nói là nhà của Đốc ý đại nhân không lớn, còn ở ngoại ô Kinh thành, nương nương ngồi xe ngựa qua cũng phải hơn một canh giờ''
''Không sao''
Diệp Tư Nhàn tỉ mỉ điểm nhẹ qua y phục của bọn nhỏ, tự mình bỏ vào rương gỗ.
''Nhà thì không phân biệt lớn nhỏ, có người thân thì chính là nhà''
''Nương nương'' Viên Nguyệt tiếp tục nói.
''Phùng công công còn nói, Hoàng thượng đã phái người tới Giang Nam triệu Diệp tri huyện và Diệp phu nhân, mùng hai đầu năm nay người có thể triệu kiến phu nhân trong cung''
Diệp Tư Nhàn sửng sốt: ''Là thật sao?''
''Đương nhiên là thật, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc đương nhiên sẽ không phải là giả''
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hốc mắt Diệp Tư Nhàn đỏ thẫm, nước mắt đảo quanh.
''Mười ba năm, sắp mười bốn năm rồi, ta rốt cuộc cũng đợi được ngày này, rốt cuộc cũng đợi được''
Diệp Tư Nhàn gần như tan vỡ.
Mấy năm nay nàng nhìn như cẩu thả, nhìn như hạnh phúc mỹ mãn, nhưng phụ thân mẫu thân không ở bên cạnh, ca ca bặt vô âm tín.
Những người đối xử tốt với nàng nửa đời trước đều không có ở bên cạnh, cuộc đời nàng ầm ầm sụp đổ.
Thời gian mới vào cung quả thực là hỗn độn long trời lở đất.
Dù sau đó có từ từ trôi qua thì cuộc đời nàng vẫn thiếu mất một góc.
Rốt cuộc chờ tới bây giờ, một góc này sắp được bù đắp.
''Tốt quá!''
''Thật tốt quá''
Giờ khắc này, không ai có thể lý giải cảm giác trong lòng nàng.
...
Trước sau thu thập hành lý ba ngày, Diệp Tư Nhàn cũng chuẩn bị đầy đủ ba ngày.
Đến mười tám tháng chạp, đêm đó xuất cung.
Diệp Tư Nhàn ôm Triệu Nguyên Cấp, trong đôi mắt trong trẻo đều là khẩn trương.
''Đã nhiều năm như vậy, không biết ca ca có còn nhận ra thiếp hay không''
''Cũng không biết huynh ấy biến thành dáng vẻ gì rồi, có phải rất xấu hay không, sao không có tiểu cô nương nào thích hết?''
''Ca ca thiếp trước kia là tiểu công tử ca anh tuấn nhất cả phố, ra ngoài là có tiểu cô nương bắt chuyện''
''Có lẽ...không xấu?''
Triệu Nguyên Cấp cười bất đắc dĩ, hắn đường đường là Đế vương, quả thực không để ý dáng dấp cả Diệp Tư Quân như thế nào.
Trong trí nhớ mỗi lần đến Kinh kỳ đại doanh duyệt binh, Diệp Tư Quân đều một thân khôi giáp dày cộm nặng nề.
Tất cả Nguyên soái, Tướng quân, binh sĩ xếp hàng chỉnh tề, Triệu Nguyên Cấp cũng không nhận ra ai là ai.
''Có lẽ?''
Diệp Tư Nhàn trợn to mắt.
''Người không biết bộ dạng của ca ca dài ngắn ra sao sao?''
Triệu Nguyên Cấp buông tay: ''Là không nhớ rõ''
Diệp tư Nhàn sửng sốt, hung hăng nguýt hắn một cái, cấu lên cánh tay hắn một cái.
''Tốt xấu gì cũng là ca ca của thiếp, ở trong dân gian, đó cũng là đại cữu ca của người mà, giờ thì hay rồi, ngay cả bộ dáng cũng không nhớ được''
Triệu Nguyên Cấp cười ha ha, cũng không trả lời.
Diệp Tư Nhàn nói liên miên lải nhải vài câu, việc này mới coi như thôi.
Đêm đó chuẩn bị ngủ, Diệp Tư Nhàn vẫn luôn không yên.
Sợ nhìn thấy bộ dáng tang thương của ca ca, cũng sợ huynh muội không nhận ra nhau.
Nhưng vừa nghĩ, ca ca chỉ vừa mới tuổi xây dựng sự nghiệp như Hoàng thượng, có lẽ cũng không tang thương lắm.
Nhiều năm mình cũng bảo dưỡng không tệ, không đến mức tình trạng huynh muội không nhận ra.
Nghĩ như vậy, trái tim dần thả lại trong bụng, ngủ say sưa.
...
Cùng lúc đó, có người lại ngủ không được, ví dụ như Diệp Tư Quân tại Đô úy phủ ở ngoại ô Kinh thành.
Nói là Đô úy phủ, thật ra là tiểu viện tử ba gian.
Tiền viện, chính sảnh, hậu viện,