''Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, bình thường không có nhiều như vậy, là mẫu phi lo lắng hai chúng ta, cho nên mới phái đi nhiều''
''Mẫu phi của muội cũng thường xuyên cho muội tới thăm tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ thiếu cái gì hụt cái gì''
Cảnh Châu vội vàng giải thích, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
''Thật à?'' Di An chất vấn.
Cảnh Châu liên tục cam đoan, mẫu phi thật sự là rất quan tâm tỷ tỷ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ hỏi đến.
Lúc này Di An mới thở phào nhẹ nhõm, lau khô nước mắt.
''Được rồi, vừa rồi là tỷ không tốt, muội đừng để trong lòng''
''Đúng lúc tới Trường Ninh Cung rồi, chúng ta cùng đi xem, giống như trước kia có được không?''
''Được!''
Tiểu Công chúa thẳng tính đảo mắt liền không hề để tâm đến chất vấn, đi theo Di An tỷ tỷ mà nàng tín nhiệm, dạo chơi rảo bước tiến vào Trường Ninh Cung.
Lúc hai vị Công chúa một lớn một nhỏ vừa đẩy cửa chính điện ra.
Trong không khí đột nhiên 'vù' một tiếng, hình như có thứ gì đó thổi qua, hai tiểu cô nương chăm chú nhìn kỹ, lại không thấy cái gì.
''Thứ gì vậy?''
Gương mặt Cảnh Châu trắng bệch, nắm lấy tay áo tỷ tỷ, giọng nói run rẩy.
''Không....không biết nữa''
Di An quay người ôm Cảnh Châu vào lòng, tiểu cô nương cũng run rẩy.
Hai tỷ muội không ai dám bước tới phía trước một bước.
''Lâm cô cô...''
Cuối cùng đầu óc Cảnh châu cũng coi như thanh tỉnh, chuẩn bị cho người đến điều tra kết cục.
Di An lại đột nhiên thét chói tai bước một bước dài về phía trước.
''Là ai? Ở đây lén lén lút lút''
Cảnh Châu sợ choáng váng, đứng tại chỗ không dám đi tới phía trước, về sau cũng không dám, chỉ run giọng hỏi.
''Tỷ tỷ phát hiện ra cái gì rồi?''
Còn chưa dứt lời, trong không khí lại là một cái áo trắng bay qua, thanh âm thê thảm như lệ quỷ vang lên.
''Diệp quý phi...trả mạng cho ta!''
''Ta chết thê thảm quá''
''Diệp quý phi...ngươi thật ác độc, ngươi hại chết ta, ta không phục, không phục...''
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào chính điện, vừa vặn soi sáng lên cái áo trắng kia.
Thứ đó tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan thất khiếu khắp nơi đều rướm máu, đến mức máu me đầm đìa.
Lúc này chính điện chỉ có con 'quỷ' này và hai tiểu cô nương, các nhũ mẫu cô cô còn chưa kịp chạy tới.
Trong chốc lát nào đó, Cảnh Châu vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với áo trắng kia.
Tiểu cô nương vĩnh viễn không quên được ánh mắt thê lương đó, tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục, lập tức sẽ chém nàng thành muôn mảnh.
''Ngươi...ngươi là Tố nương nương?'' Cảnh Châu run rẩy hỏi.
''Hahaha...phải, Nhị công chúa, mẹ ngươi thật là lòng dạ độc ác, ta ở thâm cung này chịu đựng nhiều năm như vậy, cô ta cuối cùng vẫn không tha cho ta!''
''Hôm nay đêm mười lâm âm, ta vừa vặn ra ngoài tìm trả thù, ngươi vừa vặn đưa tới cửa''
Lệ quỷ nọ mặt mày dữ tợn giương nanh múa vuốt, nhào tới Cảnh châu.
Di An phản ứng cực nhanh, bảo hộ Công chúa sau lưng, mình cứ thể ngăn cản cái đó lại.
Giống như có linh tính, Di An thế mà bình an vô sự.
Áo trắng kia bổ nhào vào trên người nàng chỉ ưu tư khóc một trận.
''Nữ nhi của ta, con mau tránh ra''
''Cảnh Châu là muội muội của ta, ngươi tuyệt đối không thể tổn thương nó!'' Di An cương quyết ngăn lại.
''Mau tránh ra!''
Các cô cô lập tức chạy tới, con 'quỷ' kia hiển nhiên hết kiên nhẫn, cuối cùng trong chớp mắt cửa mở, cô ta quay người bay ra ngoài cửa sổ, không thấy tâm hơi.
...
Các nhũ mẫu cô cô cầm đèn lồng sáng loáng chạy vào cửa, chiếu sáng toàn bộ nơi này.
Ánh đèn ôn nhuận trong nháy mắt phủ kín mỗi một góc, làm gì còn linh hồn, lệ quỷ, vết máu gì.
Đập vào mi mắt là nơi quen thuộc không thể quen hơn nữa, ngay cả hương vị trong không khí cũng không chút thay đổi.
''Công chúa, hai vị sao lại ngồi dưới đất?''
Các cô cô vây quanh, đỡ hai vị Công chúa lên, thêm y phục, hầu hạ vô cùng chu đáo.
Di An chưa tỉnh hồn, quay đầu nhìn Cảnh Châu, đã thấy tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch.
''Muội muội, muội vẫn ổn chứ?''
''Muội muội?''
Hỏi hai câu không thấy Cảnh Châu trả lời, đang định kéo tay muội muội đã thấy Cảnh Châu mềm nhũn ngã xuống.
''Muội muội!'' Di An hoảng hốt.
Các cô cô không hiểu lắm, không kịp hỏi nhiều chỉ có thể luống cuống tay chân ôm Nhị công chúa đi mời thái y.
...
Thời điểm đêm Trung thu yến đang náo nhiệt, Xảo Yến với vẻ mặt nghiêm trọng vội vàng tiến đến, nói nhỏ bên tai hai chủ tử nhà mình.
Sắc mặt Diệp Tư Nhàn đại biến.
''Hoàng thượng!''
''Sao vậy?'' Triệu Nguyên Cấp nhíu mày.
Diệp Tư Nhàn có chút nghiêng người, nói tình hình cho hắn biết.
Vẻ mặt Triệu Nguyên Cấp nghiêm túc, nắm chặt nắm đấm, quay người phân phó người đi