Trở lại Trữ Tú Cung, Cảnh Châu đã được đưa về, bên cạnh còn có Di an rơi nước mắt đi theo.
Thái y vội vàng chạy đến, bắt mặt hỏi bệnh cho hai tiểu cô nương, nói là bị kinh sợ dọa, kê mấy đơn thuốc an thần.
Sau khi đưa thái y rời đi, Diệp Tư Nhàn ngồi bên giường, liếc mắt với Triệu Nguyên cấp.
Trong bụng đầy nghi vấn, lại không biết nói từ đâu.
''Di An''
Diệp Tư Nhàn tiến lên ôm tiểu cô nương đang thút thít bên giường vào lòng.
''Con ngoan, con bị dọa sơ, có phụ hoàng và Diệp nương nương ở đây, con có thể nói một chút là các con đã gặp cái gì không?''
Không hỏi thì thôi, hỏi một chút, trong nháy mắt Di An khóc sướt mướt, thút tha thút thít muốn tắt thở.
Nàng run rẩy thân thể nằm bên giường như thú nhỏ bị kinh sợ.
Bộ dáng này Diệp Tư Nhàn cũng không tiện hỏi lại.
''Được rồi được rồi, không nói, chúng ta không nói nữa''
Nhẹ nhàng dỗ vài câu, Diệp Tư Nhàn cho người đưa nàng đến gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Lúc chống thân thể lên lần nữa, mặt mũi Diệp Tư Nhàn tràn đầy mỏi mệt.
''Những người khác cần thẩm thì thẩm, nên phạt thì phạt, nhưng cái này cũng không trách được người khác''
''Cảnh Châu từ trước tới nay không thích bị người khác đi theo chặt, người bên cạnh nó cho tới bây giờ chỉ dám đi theo từ xa mà thôi''
''Lúc ấy mấy người Lâm cô cô đuổi tới chính điện Trường Ninh Cung, bên trong không có cái gì, chỉ thấy hai tiểu cô nương ngồi dưới đất, sợ đến gương mặt trắng bệch khóc bù lu bù loa''
''Còn lại thì họ không biết gì hết, bức tử họ cũng vô dụng''
Diệp Tư Nhàn biết tính tình nữ nhi, cũng biết bọn hạ nhân không nói sai.
Quả nhiên, mặt mày Đế vương nghiêm nghị.
''Nếu đã như vậy, vậy thì trước tiên đừng thẩm, chờ Di An và Cảnh Châu trở lại bình thường, tự nhiên có thể tỉ mỉ nói rõ''
''Lúc này chỉ có thể như vậy''
Đêm đó, Diệp Tư Nhàn không yên lòng Cảnh Châu, phái người trông coi bên cạnh, hầu hạ trắng đêm, ngay cả chỗ của Di An cũng sắp xếp nhân thủ.
Rốt cuộc súc miệng chui vào ổ chăn, Triệu Nguyên Cấp một tay ôm chầm lấy nàng.
''Đừng lo, không sao đâu''
''Đứa bé Cảnh Châu kia xưa nay lớn gan, cả ngày ầm ĩ kêu đánh kêu gϊếŧ, nó sẽ không có chuyện gì''
''Ừm''
Diệp Tư Nhàn gật gật đầu đẩy người nào đó ra muốn đi ngủ, ngoài cửa bỗng có một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
''Hoàng thượng, nương nương''
Là giọng của Viên Nguyệt, Viên Nguyệt xưa nay quy củ cực nghiêm, nếu không phải chuyện cấp bách nàng sẽ tuyệt đối không lỗ mãng.
''Vào nói đi''
Diệp Tư Nhàn bật dậy, Triệu Nguyên Cấp chỉ cảm thấy nén giận, nhưng cũng chỉ cùng ngồi dậy.
''Nương nương'' Viên Nguyệt vào cửa hạ giọng, chỉ nói một câu.
''Hàn tài tử có tin vui, đã hơn hai tháng''
Diệp Tư Nhàn: ....
Bên tai một tiếng ầm vang, như có thứ gì sụp đổ, Diệp Tư Nhàn vô thức nhìn về phía Triệu Nguyên Cấp.
Hắn không có phản ứng gì, chỉ không nhanh không chậm rót cho mình một bát trà nóng, chậm rãi uống vào, treo lên thật cao dáng vẻ việc không liên quan tới mình.
''Ngươi đi nói với thái y đó, kêu hắn kín miệng một chút, sau đó trói người của Minh Khê Các tới Thận hình ti, lần lượt thẩm vấn từng người''
''Cuối cùng nhân lúc trời tối, vây quanh bên trong Minh Khê Các, không cho phép bất kỳ ai ra ngoài, nếu có người tới thăm, nói nàng ta bệnh, cần tĩnh dưỡng''
Liên tiếp phản ứng chỉ có một mục đích, đừng cho truyền đi chuyện 'Hoàng đế bị đội nón xanh'
Bố trí xong mọi thứ, Diệp Tư Nhàn lần nữa ngồi phịch trên giường, hung hăng trừng Triệu Nguyên Cấp một chút.
''Chàng* cũng không thèm quản''
*Đôi khi tác giả viết nữ chính không dùng kính ngữ liên tiếp vài câu thoại liền nhau nên mình sẽ dịch là chàng luôn thay vì xưng thiếp với người như bình thường mặc dù hơi đường đột, vì mình nghĩ đây không phải lỗi typo mà là cố ý.
''Trẫm quản làm gì, cũng không phải của trẫm'' Triệu Nguyên Cấp phất tay.
Hắn thậm chí không nhớ nổi dáng vẻ Hàn tài tử kia dài ngắn ra sao, tròn méo thế nào.
''Có Quý phi chủ lý cung vụ, những việc vặt tự nhiên không cần đến trẫm quan tâm''
''Chàng thấy đây là việc vặt à?'' Diệp Tư Nhàn không thể tưởng tượng nổi.
Chậm rãi ung dung nằm trên giường mềm, Đế vương thoải mái nhàn nhã nhắm mắt lại.
''Trước khi chuyện này truyền tới thì đích thật là việc vặt''
Chuyện bị tiểu thiếp đội nón xanh đúng là sỉ nhục, nhưng điều kiện phải là tiểu thiếp mà mình sủng ái.
Nói theo một nghĩa nào đó, thì Hàn tài tử căn bản không tính.
Chuyện này cũng như Đông gia dài Lý gia ngắn xem náo nhiệt ở chợ búa dân gian, xa xôi đến mức giống như không liên quan gì đến mình hết.
''Trẫm tin tưởng Nhàn Nhàn chắc chắn xử lý tốt việc này''
''Đánh, gϊếŧ, hoặc bán đi, tóm lại trong cung có thể bớt thêm một người nữa''
''Đừng có nói nhảm'' Diệp Tư Nhàn cúi đầu, có chút áy náy và mờ mịt.
''Mấy người