Sau khi Di An rời đi, ý cười ôn hòa trên mặt Diệp Tư Nhàn trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Nàng chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hai đầu lông mày phủ đầy lạnh giá.
''Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?''
Người được hỏi là hai cô cô canh giữ bên cạnh Cảnh Châu đêm qua.
''Hồi nương nương, đêm qua Công chúa tỉnh lại hai ba lần, đều là khóc tỉnh, nói tố quý phi muốn tới tìm ngài ấy lấy mạng, còn nói Tố quý phi là người hại chết, không cam tâm''
Tiểu công chúa xem ra thật sự bị dọa sợ, đêm qua đang lúc nửa tỉnh nửa mê thổ lộ ra tình hình thực tế một cách rõ ràng.
''Ta hại chết? Không cam tâm? Tìm ta lấy mạng?'' mặt mũi Diệp Tư Nhàn tràn đầy cười lạnh.
Rất rõ ràng có người giả thần giả quỷ, cũng không dám hướng về phía nàng, chỉ dám ra tay với Cảnh Châu sáu tuổi rưỡi.
Cho dù Cảnh Châu bình thường có Tiểu Bá Vương cỡ nào, cuối cùng cũng chưa trải qua những thứ này.
Ngộ nhỡ bị sợ choáng váng ồn ào ra ngoài, trong cung ngoài cung ngay lập tức sẽ lưu ngôn phỉ ngữ.
Cái gì mà 'mình làm ác, bị báo ứng trên người nữ nhi'
Cái gì mà 'ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhìn nổi, công khai việc ác của nàng ra'
Nghiêm trọng hơn một chút, Cảnh Châu bị dọa phát sợ, bất trắc chết yểu, đối phương càng ngư ông đắc lợi.
Vừa có thể diệt trừ trưởng nữ của mình, lại có khiến mình đau đến không muốn sống.
Ha ha, mánh khóe âm độc lắm.
Đáng tiếc là quá non nớt rồi, non nớt đến mức...không cần đoán cũng biết đối phương là ai.
''Đều là chúng nô tỳ hầu hạ không chu toàn, khiến Công chúa bị kinh sợ, xin nương nương trách phạt''
Hai cô cô trung hậu đàng hoàng quỳ trên đất, trông nom cả đêm mặt mũi tràn đầy mỏi mệt.
''Không phải tại các ngươi''
Diệp Tư Nhàn cho họ đứng dậy, còn cho ngồi.
''Cảnh Châu tùy hứng, vẫn luôn không thích để các ngươi theo chặt, sao các ngươi có lỗi được, Viên Nguyệt''
Viên Nguyệt canh ngoài cửa hiểu ý, lập tức tới chính điện mang ra hai hầu bao nặng trĩu.
''Đây là khen thưởng cho các ngươi, về sau gặp lại chuyện như vậy, lanh lợi hơn một chút cần phải lấy an nguy của Công chúa làm trọng!''
''Đa tạ Quý phi nương nương!''
Hai người nâng lấy túi bạc, tim gan kích động.
Diệp Tư Nhàn phất tay cho họ lui xuống, mình không nhanh không chậm dùng bữa sáng.
''Đều nguội hết rồi, nô tỳ đổi một bàn khác cho người?'' Viên Nguyệt không đành lòng.
Diệp Tư Nhàn lại lắc đầu: ''Ăn qua loa chút gì đó là được, chờ lát nữa còn một trận ác chiến''
Viên Nguyệt im lặng không nói thêm gì nữa.
Dùng xong bữa sáng, lúc đứng dậy về chính điện trang điểm, Diệp Tư Nhàn không nhịn được cảm tháng.
''May là ta bình thường ra tay hào phóng, đám cung nhân kia coi Cảnh Châu như trung tâm, mời thái y cấp cứu kịp thời''
''Nếu không Cảnh Châu còn không biết gặp phải cái gì''
''Nương nương'' Viên Nguyệt kéo búi tóc, vẻ mặt nghiêm túc.
''Công chúa Cảnh Châu thì không nói, ngài ấy vẫn là con nít , nói với ngài ấy cũng chưa chắc có thể làm được gì''
''Nhưng Hoàng thượng...nô tỳ cảm thấy vẫn phải biết, Công chúa Di An ngài ấy...'' bụng dạ khó lường.
''Sao ta lại không biết bụng dạ Di An khó lường, nhưng mọi thứ đều là suy đoán của chúng ta, ngay cả tí xíu chứng cứ cũng không có, chí ít trước mắt không thể nói''
''Huống chi hôn sự của nó cũng đã định, sang năm cập kê liền xuất giá, dù sao chịu đựng nó thêm một năm nửa năm thôi''
Chung quy là Tố quý phi lo lắng cả đời, không có chuyện gì đặc biệt gấp gáp, nàng không muốn quá tuyệt tình.
Năm trước bọn nhỏ ăn gì, trúng độc rất nhẹ, hóa ra tưởng rằng Tố quý phi làm, về sau phát hiện không phải.
Về sau Cảnh Châu và Di An cùng đi bắt cá, hai tiểu cô nương cùng rơi xuống nước, Cảnh Châu trọng thương, Di An bị thương nhẹ.
Lần này cũng thế, Cảnh Châu đi với nàng, Cảnh Châu trọng thương, nàng ta bị thương nhẹ.
''Từng chuyện từng chuyện không thể nào là trùng hợp, đáng tiếc lật qua lật lại cũng chỉ ít mánh khóe như vậy''
Diệp Tư Nhàn có chút châm chọc.
''Viên Nguyệt, lát nữa ngươi căn dặn cô cô giáo dưỡng ở Phượng Ngữ Các, để bọn họ nghiêm khắc một chút''
Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm trí xấu xa, đúng là không dễ chơi.
''Dạ!''
Hai chủ tớ đàm luận xong, Diệp Tư Nhàn cùng cung nữ thái giám tâm phúc đi tới Minh Khuê Các.
Hậu cung Đại Cảnh triều chiếm diện tích rộng lớn, ở giữa còn vây quanh Ngự hoa viên.
Dựa vào phía nam là cung điện hoa lệ nguy nga, đều là các chủ vị nương nương chức cao được sủng ái ở.
Dựa vào phía bắc thì là lãnh cung, lâm viên, còn có mấy gian lầu các không lớn không nhỏ vắng ngắt, cung phi bần hàn không được sủng ái ở.
Khí trời cuối thu trong lành, Diệp Tư Nhàn ngồi bộ liễn, trọn vẹn hai khắc mới tới được gần Minh Khuê Các.
Quả nhiên rất suy bại hơn nhiều, người xung quanh hiếm khi đến, ngay