Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Tiễn ngươi một đoạn


trước sau

Thận hình ti không hổ là nơi hung tàn độc ác nhất trong Hoàng cung.

Mới chỉ nửa tháng, Hoa phương đã bị giày vò đến không ra hình người.

Diệp Tư Nhàn đứng bên ngoài nhà giam mờ tối, nhìn Hoa phương nghi thoi thóp cả người toàn là máu trên ghế rơm, lạnh lùng vô tình phất tay cho người mở cửa phòng giam.

''Ngươi muốn làm gì?''

Hoa phương nghi cố gắng mở mắt ra, yếu ớt hỏi, thù hận tàn độc trong mắt không giảm xuống chút nào.

''Chúng ta chung quy cũng là tú nữ tiến cung cùng một lúc, ngươi vì ta mà biến thành như bây giờ, ta tất nhiên phải đến tiễn ngươi một đoạn'' biểu lộ của Diệp Tư Nhàn lạnh nhạt.

Hoa phương nghi cười lạnh, cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, lung la lung lay đi tới trước mặt Diệp Tư Nhàn.

''Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy sao? Diệp Tư Nhàn, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi''

''Vậy thì tiếc quá, ngươi chắc là không làm quỷ được đâu''

Diệp Tư Nhàn lầm bầm vài câu, Hoa phương nghi nghe không hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi lại, chỉ ngang nhiên ngước mặt.

''Rượu độc hay là lụa trắng, ngươi làm việc nhanh lên một chút!''

''Ta có chết cũng sẽ không cầu xin ngươi, huống chi ta không sợ chết!''

''Đừng vội''

Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên cười nhạt, lấy ra một bình sức ngọc bích từ trong tay áo, đặt trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.

''Kỳ thật, ta không muốn cho ngươi chết, ngươi xem, vết thương của ta đã tốt lên rồi không phải sao?''

Nàng còn chưa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Hoa phương nghi thay đổi, giống như lại dấy lên một tia hy vọng.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo Diệp Tư Nhàn lại nói.

''Nhưng ngươi phải chết, nếu như ta không gϊếŧ ngươi, lần sau ngươi sẽ gϊếŧ ta, ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm''

Một tia hy vọng cuối cùng trong mắt Hoa phương nghi đều tan vỡ, ngực nàng phập phồng thân thể lung lay.

''Vậy sao ngươi không mau mau động thủ, giả mù sa mưa làm cái gì?''

''Diệp Tư Nhàn ngươi thật ác độc nhẫn tâm!''

Diệp Tư Nhàn không thèm để ý, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm bình sứ bạch ngọc trong tay, chậm rãi ung dung thưởng thức, một hồi mới nói.

''Ngươi có hối hận vì đã vào cung không?''

''Hối hận thì làm được gì, ta đã vào cung cũng lại bị ngươi hạ độc chết''

Hoa phương nghi bị giày vò đến hốc mắt đỏ ngầu, hễ mà có một chút sức lực thôi, nàng chỉ muốn xé xác người trước mặt.

''Nếu có thể chọn lại lần nữa, ngươi có chọn vào cung không?''

''Một lần nữa? Haha, làm sao có thể, Diệp Tư Nhàn ngươi đùa ta sao? Chết cũng được sống cũng được, ngươi cần gì phải vũ nhục ta''

Nàng cảm thấy mình tựa như một con mồi rơi vào tay mãnh hổ, lập tức sẽ bị ăn sạch, đối phương lại không gấp gáp ăn nàng.

Chỉ là đùa bỡn trong lòng bàn tay, vì để nhìn nàng dấy lên hy vọng hết lần này đến lần khác, rồi lại đáng thương khi hy vọng tan vỡ.

''Ta không có vũ nhục ngươi'' Diệp Tư Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt có một chút nghiêm túc: ''Trả lời ta''

''Nếu có thể chọn một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không vào cung, tuyệt đối không muốn gặp nữ nhân tàn độc như ngươi, Diệp Tư Nhàn, ta nói lại lần nữa, đừng vũ nhục ta!''

Hoa phương nghi cảm thấy mình sắp chịu không nổi, nhưng nàng thật muốn gϊếŧ nữ nhân này.

''Tốt''

Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng cười, mở bình sứ bích ngọc tinh xảo trong tay, đổ ra một viên dược màu đen nhánh.

''Đây là ta sai thái y viện đặc biệt điều chế cho ngươi, sẽ khiến cho ngươi chết rất đẹp, sẽ không vặn vẹo thống khổ, cũng sẽ không thất khiếu chảy máu, uống một viên, ngươi sẽ giải thoát''

Hoa phương nghi đã sớm chịu đủ, nàng lảo đảo tiến lên đoạt lấy dược hoàn, bỗng nhiên ngẩng cổ lên nuốt vào.

Rất nhanh, nàng đã cảm thấy toàn thân vô lực, tứ chi như vị rút ra ngã trên đất.

Trước khi chết, nàng đổ vào trên chiếu rơm híp mắt, dường như nhìn thấy chính mình khi còn bé.

Có một lần nàng lén chạy ra khỏi gia môn, lạc đường, lại trông thấy một gia đình trong con hẻm nhỏ không biết tên.

Nam nhân trung hậu cần mẫn cùng thê tử hiền lương bận rộn đứng trước cửa hàng bánh bao nóng hôi hổi, nữ nhi đáng yêu của họ chơi đùa trong ngõ hẻm.

Thấy nàng vừa mệt vừa đói, đứa bé dùng giấy dầu tách bánh bao trong tay ra, mỗi người một nửa.

Nàng thề, chiếc bánh bao đó là thứ thức ăn thơm ngon nhất mà nàng từng nếm trong đời này.

Dù Hoa gia là phú quý danh môn, dù là cẩm y ngọc thực nơi thâm cung, đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn hoài niệm nửa cái bánh bao kia.

''Nếu có kiếp sau, ta nhất định không muốn thác sinh trong dòng dõi phú

quý gì hết, ta chỉ muốn bình thường nhất, bình thường cả một đời, dù là cơm rau dưa, dù là vải thô áo gai''

Hoa phương nghi chết rồi.

Lúc chết rất yên tĩnh, thậm chí cũng không giãy giụa.

Khi Diệp Tư Nhàn ra khỏi Thận hình ti, đúng lúc có một chùm ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt, nàng vô thức dùng tay che lại, có chút híp mắt cười đắng chát.

''Mất cả chì lẫn chài, thật đúng là phiền phức''

Diệp Tư Nhàn tự mình đến cung Tê Phượng phục mệnh.

Nghe nói Hoa phương nghi đã chết, trong lòng Hoàng hậu thực ra là sợ hãi, dù nói thế nào Hoa gia cũng là trọng thần triều đình, nữ nhi chết trong cung dù sao cũng phải nói rõ.

Nhưng nếu nói rõ nguyên nhân cái chết, cầm dao hành hung, cấu kết thị vệ, cái nào cũng đều có thể mất hết mặt mũi Hoàng thất.

Hoàng hậu càng nghĩ càng không quyết định chắc chắn được.

''Hoa gia tất nhiên là muốn nói rõ, cái này nếu không ngại thì cứ giao cho thần thiếp, tên thị vệ kia không thể giữ lại, cái này phải xem Hoàng hậu nương nương'' Diệp Tư Nhàn thản nhiên nói.

''Diệp phi, muội luôn ôm hết vấn đề nan giải nhất, bổn cung thực sự là áy náy'' Hoàng hậu cảm kích nắm lấy tay Diệp Tư Nhàn.

''Hoàng hậu nương nương chính là chủ lục cung, thần thiếp tất nhiên phải san sẻ''

Lời khách sáo ai cũng nói được, việc cấp bách nhất vần là phải xem lễ mai táng linh cữu của Hoa phương nghi giải quyết thế nào.

''Nàng ta là người phạm vào đại tội, vị trí Phương nghi chỉ sợ không thích hợp, lấy lễ của Quý nhân để hạ táng đi'' Hoàng hậu ngẩng đầu thật cao, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.

''Đây là mức độ cao nhất mà bổn cung và Hoàng thượng có thể cho nàng ta''

''Dạ''

Diệp Tư Nhàn cung kính thi lễ: ''Vậy thần thiếp sẽ đi làm ngay''

Hoàng hậu hài lòng gật đầu: ''Đi đi''

Ngọc Đường bưng chén trà lên, vừa lúc gặp Diệp phi nương nương muốn đi, nàng cung kính hành lễ cung tiễn, mãi đến khi đối phương đi ra ngoài mới đi tới nội thất.

''Nương nương, người có cảm thấy Diệp phi nương nương này....quá mức quan tâm chuyện của Hoa phương nghi, ngay cả tang lễ cũng muốn quản, có phải có chút khác thường không?''

Ngọc Đường buồn bực, Hoàng hậu lại hừ lạnh.

''Diệp phi dù sao cũng là người bị hại, trong lòng cô ta tính toán cái gì bổn cung cũng hiểu rõ, đơn giản là làm ngáng chân Hoa phương nghi, để cô ta sống dở chết dở, đã chết rồi lễ tang cũng không ra dáng''

''Cứ theo cô ta đi, ỷ vào sủng ái của Hoàng thượng, cô ta độc hơn trước kia nhiều'' Hoàng hậu cười lười biếng.

''Chỉ cần không gây phiền phức cho bổn cung, khiến bổn cung ra sức đấu với Hoa gia, chúng ta được dịp không cần phải đếm xỉa đến''

Ngọc Đường do dự còn muốn nói gì đó, thì thấy Hoàng hậu nhắm mắt dưỡng thần, đành phải ngậm miệng.

...

Sau khi Hoa phương nghi chết, Hoàng hậu hạ chỉ hạ táng theo lễ của Quý nhân.

Diệp Tư Nhàn cười nhạt, giao luôn cho Nội vụ phủ, ngay cả lễ của một Tài tử cũng không cần, chỉ cần góp nhặt chút đồ thừa lại với nhau rồi làm lễ là được.

Ngoài ra còn ra tay xa xỉ thưởng cho mọi người ở Nội vụ phủ, khiến cả đám cung nữ thái giám vui vẻ không thôi.

''Chỉ là một tội phụ thôi, Hoàng thượng không sủng, Hoàng hậu nương nương cũng mặc kệ, lại còn đắc tội với Diệp phi nương nương, góp nhặt đồ thừa để táng đã là coi trọng cô ta rồi''

''Phải đó, sợ rằng tương lai Hoàng thượng xuất chinh xong trở về, cũng chưa hẳn có thể phát hiện trong cung thiếu người''

''Ta nghe nói, Hoa phương nghi này cũng không đàng hoàng gì, còn cấu kết với thị vệ ở trong cung...''

''Thật sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy, kể nghe chút đi'' 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện