Chuyện của Hoa phương nghi trong cung truyền đi có bài có bản.
Còn Hoa gia ngoài cung biết được nữ nhi 'bệnh chết', không cam tâm muốn âm thầm nghe ngóng.
Nhưng sau khi nghe ngóng, cầm dao hành hung, tư thông thị vệ, từng chuyện đều viết hai chữ 'tội chết'.
Lúc đầu gia tộc diễu võ giương oai lập tức không dám lên tiếng, rụt đầu chỉ chờ chuyện này qua đi, thậm chí còn thấy may mắn vì Hoàng thượng không ở Kinh thành.
Nếu không thì toàn bộ Hoa gia đều phải bị nàng ta liên lụy chết.
Trong dự đoán, không một ai thương tâm cho cái chết của Hoa phương nghi, chỉ thấy may mắn sống sót sau tai họa.
Lúc Diệp Tư Nhàn nhận được tin tức thì cười nhàn nhạt.
''Xuất thân ở một cái nhà như vậy, tính tình của Hoa phương nghi đó xem như không tệ''
...
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, sóng gió của Hoa phương nghi dần lắng xuống.
Đến giữa tháng sáu, thời tiết càng nóng bức hơn, mặt trời nóng hổi thiêu đốt mặt đất.
Phố lớn ngõ nhỏ trong ngoài Hoàng thành cũng không phồn hoa như xưa, thời tiết như vậy, ngay cả ve cũng bị nóng đến khàn giọng không kêu nổi, người sẽ càng không tùy ý đi ra ngoài.
Còn hôm nay, tin chiến thắng đến từ tiền tuyến.
Hoàng thượng dẫn binh đánh lui ba trăm dặm phản quân, mười vạn đại quân vây quanh thành Cam Châu, chỉ còn chờ bước kế tiếp trục xuất phản quân ra khỏi Cam Châu, một lưới bắt hết.
Đây là tin tức vô cùng tốt.
Bách tính ngoài cung khua chiêng gõ trống chạy khắp nơi loan tin, phi tần trong cung cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rưng rưng nước mắt.
''Hoàng thượng thắng rồi''
''Hy vọng Hoàng thượng sớm ngày khải hoàn, hy vọng Đại Cảnh triều phồn vinh hưng thịnh'' chỉ có như vậy mọi người mới có thể sống dễ chịu.
Trong Trữ Tú Cung.
Sau khi nhịp tim của Diệp Tư Nhàn ổn định trở lại, đứng dậy đi tới cung Tê Phượng, bày tỏ mình muốn tới chùa Hoàng Giác cầu phúc cho Hoàng thượng.
''Trời nóng như vậy, trong cung có Phật đường, cũng giống nhau'' Hoàng hậu nhíu mày.
''Thần thiếp tự tay chép ba tập kinh Phật muốn dâng cho Phật Tổ, cầu chúc Hoàng thượng bình an, vẫn xin Hoàng hậu nương nương thành toàn''
''Nếu như vậy thì hay là đợi thời tiết tốt chúng ta cùng nhau đi?''
Hoàng hậu vẫn không tình nguyện, loại thời tiết thế này đi ra ngoài nhất định sẽ bị cảm nắng.
Triều phục nặng nề sẽ dính nhơm nhớp trên người, trang điểm đẹp đẽ sẽ bị mồ hôi thấm ướt, mái tóc đen nhánh bết sát vào da đầu, mồ hôi ướt sũng sẽ trượt xuống cằm.
Nghĩ tới những thứ này, Hoàng hậu tựa bên cạnh bồn băng vẫy cây quạt thêm mấy lần.
Diệp phi được Hoàng thượng nâng trong lòng bàn tay, bị giày vò thì cũng được, hà tất gì phải kéo theo bản thân.
Còn tới chùa Hoàng Giác dâng hương cầu phúc, sợ người trên đời này đều không biết Hoàng hậu lười biếng biết bao nhiêu, còn Diệp phi thì để Hoàng thượng trong lòng bao nhiêu à?
''Kính xin Hoàng hậu nương nương thành toàn, thần thiếp muốn đi lặng lẽ, nếu như gióng trống khua chiêng, thứ nhất là không an toàn, thứ hai cũng sẽ huyên náo khiến lòng người hoang mang, trong lòng thần thiếp cũng bất an''
Diệp Tư Nhàn biết Hoàng hậu không muốn.
''Vậy được rồi''
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, vậy còn tạm được, lặng lẽ đi lặng lẽ đến, ai mà biết ai không đi dâng hương.
''Nếu đã vậy bổn cung cũng không nên miễn cưỡng muội nữa, ngày mai đi đi, muội đi sớm về sớm, tốt nhất là hồi cung trước giờ Thân buổi chiều''
''Dạ!''
Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra, quỳ an lui ra ngoài.
Hoàng hậu cười lạnh nhìn bóng lưng nàng.
''Mưu trí như vậy, còn đi chùa Hoàng Giác cầu phúc, ta thấy là cô ta muốn đợi Hoàng thượng trở về để tranh công''
''Nương nương người cũng có thể đi, cũng không nhất định phải là bây giờ không phải sao? Thời tiết thế này thì chỉ có kẻ đần độn mới ra ngoài mang vạ'' Ngọc Đường cười nhạt.
Hai chủ tới liếc nhau, đặt chuyện này xuống.
...
Trong Trữ Tú Cung, đột nhiên Diệp Tư Nhàn bắt đầu tìm bạc.
Khối lớn, khối nhỏ, bạc vụn, chỉ cần không phải là quan ngân thì nàng đều gom lại, bỏ vào trong một túi vải màu xanh.
Ngày hôm sau, Diệp Tư Nhàn mặc y phục bình thường của dân chúng, ngồi xe ngựa vải bố bình thường, yên lặng không một tiếng động xuất cung đi vào chùa Hoàng Giác, sau khi thành kính dâng hương cầu phúc, đi bộ tới một ni cô am nhỏ sau núi.
''Tang lễ còn chưa qua, gia tộc của ngươi đã bắt đầu tìm kiếm người vào cung thay thế ngươi''
Diệp Tư Nhàn đưa túi vải tới trước mặt 'Ni cô' vẻ mặt tiều tụy.
Nửa tháng trước, dược hoàn mà Hoa phương nghi uống cũng không phải là độc dược, tang lễ cũng chỉ là ngụy trang.
Nhưng người trước mặt lại thật sự đã