Thời khắc này Hoàng đế đã không còn là Hoàng đế, mà là một phụ thân đau xót đến cực điểm.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt như dao cắt trên mặt Hoàng hậu, khiến người ta không chịu được mà kinh hồn bạt vía.
''Ngọc Đường?'' Hoàng hậu kinh ngạc quay đầu.
''Không phải nói chỉ có Tam hoàng tử trúng độc thôi sao?''
Lời còn chưa dứt, một bạt tay khác lại vung lên mặt.
''Quả nhiên là ngươi, độc phụ''
''Trẫm và ngươi thành thân mấy chục năm, chưa từng có lỗi với ngươi, thế mà ngươi lại hạ độc thủ như vậy''
''Không có!''
Hoàng hậu ôm mặt không ngừng lùi về phía sau.
''Thiếp không có, không phải chỉ có Tam hoàng tử thôi sao? Nhị hoàng tử là Kha nhi của thiếp, sao thiếp lại hại nó chứ?''
''Hoàng thượng, thiếp không có, Kha nhi của chúng ta sao rồi, nó đã tỉnh chưa?''
Hoàng hậu ngã ngồi trên đất hồ ngôn loạn ngữ.
Triệu Nguyên Cấp tức giận hung hăng đạp một cước, sai người bắt hai chủ tới lại.
''Nhốt vào thiên lao, chờ điều tra rõ toàn bộ chuyện này mới quyết định!''
''Không!''
Hoàng hậu đột nhiên bò lên phía trước níu lấy góc áo của hắn.
''Hoàng thượng, người để thiếp nhìn hài tử một chút, thiếp nhớ Kha nhi, thiếp chỉ nhìn nó một cái thôi, một chút thôi...''
''Cút!''
Đế vương nổi giận đá văng Hoàng hậu, sải bước tới phía đông nội điện.
Nghe nói Diệp phi còn chưa tỉnh, hắn lại bất đắc dĩ đi tới phòng phía tây.
Các thái y vẫn bó tay.
Đế vương bị đả kích đành phải lần nữa trở lại chính điện, ngồi một chỗ uống trà hết chén này đến chén khác.
Sau khi chủ tớ Hoàng hậu bị đưa đi, Ngự lâm quân cũng dẫn người rời đi.
Từng người cung nữ thái giám lui xuống, gác đêm nhịn không được bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Không ai phát hiện sốt ruột trong mắt Hoàng đế dần dần thối lui, thay vào đó là sự lạnh lẽo đa mưu túc trí.
Hoàng hậu cuối cùng vẫn không chấp nhận bị hắn đánh.
...
Tết Trung thu qua đi, cả tộc Trần thị lần lượt rời Kinh.
Phủ Thái sư cường thịnh phồn hoa năm đó hiện tại nhân khẩu đã điêu tàn, ở Kinh thành không sống yên ổn.
Ròng rã mười hai năm.
Kinh thành hàng năm đều có tình cảnh mới, quan lớn thế gia vọng tộc triều đại cũ lần lượt điêu tàn, quý tộc tân triều dần hưng khởi.
Phồn hoa thịnh thế chỉ thuộc về một mình Triệu Nguyên Cấp đang từng bước được thực hiện.
Thiếu niên thiên tử năm đó bị quản chế khắp nơi, nay đã trưởng thành và là Đế vương minh quân nhất, được vạn dân kính ngưỡng, khiến bách quan bội phục.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, đạo lý này không ai hiểu sâu sắc hơn Triệu Nguyên Cấp.
Triều đường hôm đó, Triệu Nguyên Cấp vô cùng đau đớn tuyên bố chuyện của Trữ Tú Cung.
''Hoàng hậu đố kỵ, âm thầm mua chuộc cung nữ, hạ độc mưu sát hai vị Hoàng tử của trẫm, nhân chứng vật chứng đều đủ, hiện tại đã bắt giữ ở thiên lao, chờ xử lý''
Tiếng nói rơi xuống, trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Quá bất ngờ, không ai nghĩ Trần gia vừa đi chưa được mất ngày, hậu cung liền ầm ĩ ra chuyện như vậy.
Hoàng hậu làm người thế nào thì đám đại thần cũng biết chút ít, có đoan trang thanh tao lịch sự, ích kỷ ngang bướng cũng có.
Làm ra chuyện như vậy, thật không thể nói chính xác là thật hay giả.
''Chúng ái khanh có ý kiến gì không?''
Ý kiến là không thể nào được, đừng nói Trần gia đã tan đàn xẻ nghé, cho dù Trần gia vẫn còn ở Kinh thành.
Dưới sự nổi giận lôi đình của Đế vương, lại còn là bản án mà nhân chứng vật chứng đều có đủ, ai mà dám chặn ngang.
Hoàng hậu đắc thế cũng chẳng cho ai được lợi.
''Khởi bẩm Hoàng thượng!'' một Ngự sử trẻ tuổi đứng dậy.
''Nếu án này được chứng thực, Hoàng hậu nương nương thiếu đức hạnh, không xứng làm quốc mẫu của Đại Cảnh triều, càng không thể làm gương mẫu cho nữ tử thiên hạ!''
Ngự sử trẻ tuổi một thân ngông nghênh, cảm tưởng như người khác không dám nói thì hắn đều nói ra.
''Ồ?''
Triệu Nguyên Cấp cũng không buồn bực, thậm chí còn có chút bất ngờ.
''Các ái khanh khác thì sao? Các khanh cũng cho là vậy sao?''
Các bách quan đưa mắt nhìn nhau, thì thầm trong lòng: Dù sao Đế Hậu cũng là phu thê nhiều năm, không có tình cũng có nghĩa, Hoàng thượng cũng không thể máu lạnh tự tay gϊếŧ Hoàng hậu.
Nhưng các Ngự sử...sứ mạng của họ là khuyên can Đế vương, giúp đỡ triều cương.
Mỗi người bọn họ đều là răng sói khắp người ngông nghênh, lại từng người mọc lên răng sắt răng đồng, không sợ trời không sợ đất, dám nói dám làm.
''Thần cũng cho là vậy'' lại một Ngự sử khác đứng dậy.
Đều là người mà Triệu