''Hoàng hậu Trần thị, phụng dưỡng cung đình mười mấy năm, không sinh Hoàng tự, ghen ghét thành thói, âm thầm mưu hại Hoàng tự, nhân chứng vật chứng đều đủ, niệm tình vào cung nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, đặc biệt miễn tội chết, phế vị Hoàng hậu, giáng thành thứ dân trả về Trần gia, từ đây không liên quan với nhau nữa''
Trả về Trần gia ý chính là....vứt bỏ.
Người bình thường bị vứt bỏ còn có thể gả đi xa, tránh người nhà mẹ đẻ giễu cợt ghét bỏ.
Nhưng Hoàng hậu vào cung mấy chục năm như vậy, lại bị Hoàng thượng hạ thánh chỉ vứt bỏ, ai mà dám cưới.
Cả đời này của nàng xem như chấm hết.
Khi Hoàng hậu tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối, nàng liều mạng mở mắt ra, mới phát hiện mình trở lại Tê Phượng Cung lần nữa.
''Hoàng thượng?''
''Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng!''
Nhất định là Hoàng thượng thay đổi chủ ý, nhất định, Hoàng thượng nhất định tra rõ bản án, sau đó thả mình ra.
Phu thê mấy chục năm, cuối cùng cũng không uổng.
Hoàng hậu thất tha thất thểu đứng lên, muốn gọi người tới rót chén trà.
Ngọc Lộ từ bên ngoài đi tới.
''Nương nương, thân thể người không tốt, mau nằm lại đi''
Nàng vừa nói vừa rót bát trà nguội.
Thời tiết lạnh, nước trà phải nóng mới đúng ,Hoàng hậu bưng nước trà lạnh thấu xương, mờ mịt nhìn bốn phía.
''Người đâu?''
''Người của Tê Phượng Cung đâu?''
''Ngọc Đường đâu? Bọn họ đâu hết rồi?''
Hỏi xong liên tiếp mấy câu, lúc này Hoàng hậu mới phát hiện, hốc mắt Ngọc Lộ sưng đỏ, trên thân còn có nhàn nhạt mùi máu tanh.
''Ngươi nói đi? Đi đâu cả rồi?'' Hoàng hậu kích động níu tay nàng.
''Nương nương...''
Ngọc Lộ quỳ xuống, giải thích ngọn nguồn.
''Ngọc Đường đã bị đánh trượng mà chết, một canh giờ trước vừa mới tắt thở, người cũng bị...''
Ngọc Đường không nói được, chữ đó nàng bất kể thế nào cũng không nói ra miệng được.
''Ta bị làm sao? Ngươi nói đi!'' Hoàng hậu lại kích động, hốc mắt đều đỏ lên.
''Người bị bỏ, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, chờ thân thể người khỏe lại, phải rời đi...''
''Rời đi? Ta đi đâu?'' Hoàng hậu kinh ngạc.
''Về Trần gia''
''...''
Trầm mặc thật lâu, Hoàng hậu đột nhiên cười ha hả.
''Hahaha....thánh chỉ đâu? Ta muốn xem''
Ngọc Lộ đứng dậy cầm thánh chỉ tới, Hoàng hậu tiếp nhận cuộn màu vàng sáng.
Trên cuộn giấy, chữ của Đế vương vẫn rồng bay phượng múa, như cự long bất kể khi nào cũng có thể bay lên, nhưng Hoàng hậu không cách nào thưởng thức.
Nàng đọc thánh chỉ từng câu từng chữ.
Đột nhiên dùng sức giẫm thánh chỉ dưới chân, thậm chí cầm ngọn nến qua muốn thiêu hủy.
''Nương nương không được!'' Ngọc Lộ nhanh chóng tới ngăn cản.
''Không gì là không thể, bổn cung thì là cái quái gì, dù có dùng một mồi lửa đốt cháy Tê Phượng Cung cũng không có gì phải căng thẳng''
''Ngọc Lộ à''
Hoàng hậu đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, dần tới gần, giống không nhận ra là ai.
Từ đôi mắt đến mũi, đến miệng, từng chút nhìn kỹ, giống như muốn ghi nhớ trong lòng.
''Nương nương người đừng dọa nô tỳ''
''Ngươi đi nói với Diệp phi, nói ta muốn gặp cô ta một lần''
Ngọc Lộ muốn ngăn cản, bị Hoàng hậu giận dữ rống lên: ''Mau đi!''
Nàng cũng không dám nhiều lời nữa, thận trọng rời đi.
...
Trong Trữ Tú Cung.
Diệp Tư Nhàn vừa nhả vỏ nho vừa phàn nàn.
''Cho dù thiếp diễn không tốt, người cũng không thể đánh thiếp ngất xỉu chứ, trong cổ thiếp hiện tại còn máu bầm nè''
''Còn có Trường Uyên và Trường Diễn đáng thương cùng diễn, chúng còn nhỏ tuổi đã làm gì sai mà phải bị 'trúng độc'''
Trong tã lót căn bản không có hài tử, thực tế, bốn đứa trẻ đều được đưa tới Trường Ninh Cung.
Lúc ấy nàng 'ngất xỉu' và hài tử 'trúng độc', thái y 'bó tay', toàn bộ đều là diễn xuất.
Vì để hiệu quả, Diệp Tư Nhàn chịu bị đánh ngất, khóe mắt bôi ớt, cuối cùng giày vò bản thân ra bộ dạng ốm đau bệnh tật, thành công lừa tất cả mọi người.
''Ai kêu chúng đầu thai vào hoàng thất chứ!'' Triệu Nguyên Cấp thờ ơ lật trang sách.
''Sau này cũng sẽ không xảy ra nữa, hậu cung của trẫm không chứa được mấy thứ bẩn thỉu''
Muốn đưa nữ nhân đến đổi vinh hoa phú quý cũng được, điều kiện duy nhất chính là phải thành thật, tay chân phải sạch sẽ.
''Nương nương!''
Lúc sắp đi ngủ, Xảo Yến từ bên ngoài chạy vào.
''Ngọc Lộ của Tê Phượng Cung đến truyền nói, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp người...''
''Không gặp'' Triệu Nguyên Cấp ngang ngược thốt ra.
Diệp Tư Nhàn lại lắc đầu: ''Nàng ta tỉnh rồi à?''
''Tỉnh rồi, nương nương!'' Xảo Yến không chút do dự.
Diệp