''Vì gánh nặng trên vai Hoàng thượng quá lớn, thân bất do kỷ là chắc chắn rồi''
Diệp Tư Nhàn vỗ vỗ vai phu quân, tiến đến bên tai hắn: ''Giữa trưa có đồ ăn ngon, đều là món thiếp thích, Hoàng thượng cùng dùng với thần thiếp đi''
Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười: ''Nàng đúng là thành thật''
Trước kia dùng bữa trong cung Hoàng hậu, động một chút là 'Thần thiếp tự tay chuẩn bị món người thích ăn nhất'
Kỳ thật Hoàng hậu căn bản cũng không biết hắn thích ăn gì, nói vậy chỉ để thể hiện thân mật.
Nhìn nhìn lại cái vị trước mặt này.
''Đều là nàng thích ăn, vậy nếu trẫm không thích ăn thì sao?''
''Không thích ăn....thì người cũng chấp nhận đi'' Diệp Tư Nhàn không chút khách khí.
''Chấp nhận?''
Triệu Nguyên Cấp kinh ngạc, trên đời này không có mấy người dám bảo hắn chấp nhận đi, Nhàn Nhàn nàng thật sự không biết sợ.
''Đúng đó''
Nàng sờ lên cái bụng nhô cao của mình, cúi đầu thì thào nói một mình.
''Chúng thiếp là hai người, người chiều theo một chút thì sao? Chẳng lẽ người muốn giành ăn với mẹ con thiếp?''
Nàng chớp chớp đôi mắt to trong nhìn Đế vương, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
''Không giành, trẫm chấp nhận!''
Nói đến nước này, hắn dám không chấp nhận sao? Hắn dám sao?
Bữa trưa đúng là rất phong phú, ngoại trừ mấy món Diệp Tư Nhàn chọn, Ngự thiện của Triệu Nguyên Cấp cũng được Ngự thiện phòng đưa tới, bàn ăn không quá lớn được bày đầy ắp.
Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt hai mắt tỏa ra ánh sáng.
''Mấy tháng trước thiếp không có khẩu vị tốt như vậy''
Nàng vừa canh vừa cá, nhìn thơm ngào ngạt lại ngon lành.
Triệu Nguyên Cấp lần đầu tiên nhìn thấy tướng ăn này.
''Có đôi khi thiếp nghĩ, Hoàng thượng cứ giữ sự ưu nhã như vậy, có thấy mệt mỏi không?''
''Mệt mỏi sao?'' Triệu Nguyên Cấp buồn bực.
''Tất nhiên rồi, người có từng ăn thử một miếng thịt thật to, thống khoái uống một chén rượu lớn chưa?''
''Hồ nháo'' Triệu Nguyên Cấp âm thầm trừng nàng, ưu nhã nhấp một hớp canh, sau đó lại lấy khăn lụa ra lau lau khóe môi.
Diệp Tư Nhàn vẫn nhìn chằm chằm hắn.
''Thật sự không mệt à?''
''Ăn không nói, Nhàn Nhàn!''
Triệu Nguyên Cấp không nhịn được thúc giục, nhưng hắn có thể nói thật ra hắn cũng hâm mộ không?
Tiếc là Hoàng gia nhiều quy củ, từ nhỏ hắn đã bị các nhũ mẫu cô cô vây quanh, dạy bảo đủ thứ quy củ.
Những hành vi thô lỗ như nàng vừa nói là tuyệt đối không được phép.
Lúc Trữ Tú Cung đang dùng thiện, ngoài cửa bỗng truyền đến một tràng tiếng ồn.
Ngay sau đó là một cung nữ xông phá sự ngăn cản của mấy người Xảo Yến, vội vã xông tới quỳ bịch xuống.
''Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoa phương nghi của chúng nô tỳ đột nhiên rơi xuống nước ở Ngự hoa viên, cửu tử nhất sinh chỉ sợ khó giữ được tính mạng, xin Hoàng thượng tới xem một chút''
Diệp Tư Nhàn nhận ra, cung nữ này chính là Chiêu Duyệt bên cạnh Hoa phương nghi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên hơi hồi hộp một chút, vậy là...đã đến rồi sao?
''Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi với người'' Diệp Tư Nhàn đứng lên.
Triệu Nguyên Cấp vừa định khuyên nàng, để nàng ở trong cung đợi, lại nghe cung nữ kia nói.
''Đại cung nữ Viên Nguyệt cô nương của Diệp tiệp dư cũng ở đó, tiểu chủ của chúng nô tỳ là bị nàng ta đẩy xuống''
Nghe thấy Viên Nguyệt cũng ở đó, lòng Diệp Tư Nhàn lại nặng xuống.
''Hoàng thượng, thần thiếp mau chóng tới xem nàng ấy''
Lần này Triệu Nguyên Cấp biết, không ngăn cản được nàng.
''Đi thôi!''
Trước khi ra cửa, hắn đưa tay kéo áo choàng dày nặng của mình che phủ cực kỳ chặt trên người Diệp Tư Nhàn, lại tự tay nắm lấy tay nàng, bảo đảm nàng cho dù có bị trượt chân cũng có thể rơi vào lòng ngực mình.
''Đa tạ Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn không kịp nhiều lời, ôm cánh tay Triệu Nguyên Cấp đi ra bên ngoài.
Đầu óc nàng hỗn loạn ầm lên, càng không ngừng nghĩ không phải là xảy ra sơ suất gì rồi chứ, có phải Viên Nguyệt gặp nguy hiểm không, cô nương kia sẽ không ngốc nghếch như vậy muốn kéo bản thân vào chứ.
Một đoàn người vội vàng đuổi tới bên hồ Thái Dịch.
Diệp Tư Nhàn từ xa đã nhìn thấy bên đình bu đầy người, sớm có cung nữ thái giám bưng chậu than tới, lấy ra y phục thật dày, hầu hạ tiểu chủ tạm thời sưởi ấm.
''Hoàng thượng, người tới rồi''
Hào phương nghi hai mắt đẫm lệ đứng lên, lảo đảo đi tới bên này.
May mắn có Phùng An Hoài tay mắt lanh lẹ giúp đỡ: ''Úi úi Phương nghi chủ tử, người làm gì vậy?''
''Còn không mau đỡ chủ