Băng Hắc Miêu sau khi rời khỏi bến cảng thì trở về tập trung tại quán ăn Nguyệt Lâu, bây giờ đã rất khuya, bên trong vắng lặng, mấy mươi người bước vào nhưng chỉ nghe tiếng bước chân, không một ai lên tiếng.
Trần Nhị kéo ghế cho Trần Đại, hắn đặt súng lên bàn đưa đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn xung quanh.
"Kẻ nào làm lộ tin tức bước ra đây."
Xung quanh yên lặng, những người có mặt thở cũng không dám thở.
Sát khí của Trần Đại quá lớn, chỉ có kẻ chán sống mới dám lên tiếng lúc này.
Trần Đại lắc cổ tay lấy súng bắn một viên dưới gạch, mùi thuốc súng chết chóc, tiếng vỏ đạn rơi xuống gạch tạo thành âm thanh đinh óc.
Đám thuộc hạ đứng phía trước cúi đầu không dám hó hé, chỉ cần không vừa mắt người đàn ông ngồi đằng kia thì ngày hôm nay là ngày tử của bọn họ.
Trần Đại di súng điểm mặt từng người rồi "pằng." Một tên tóc dài đứng ở hàng đầu tiên gục xuống, hắn ném súng lên bàn nhìn máu rỉ ra từ đầu gối của tên kia.
"Tao đã cho mày tự giác mà mày cứng đầu, thế thì đừng trách tao vô tình."
Tên tóc dài khóc lóc lết cái chân vừa bị què tới chỗ Trần Đại: "Lão đại, lão đại tha cho em, em không cố ý, là thuộc hạ của Lục Nhạc ép em nói.
Lão đại, đừng giết em."
"Pằng."
Máu ở giữa trán tên tóc dài chảy xuống, viên đạn nằm gọn gàng không sai dù chỉ nửa mm.
Hàn Đăng Kỳ nhét lại khẩu súng vào túi lạnh lùng: "Kẻ nào làm lộ cơ mật thì đừng mong chết nguyên vẹn, đem hắn ra ngoài ném cho cá ăn."
"Dạ."
Triệu Tử Hiên nhìn Hàn Đăng Kỳ, không nghĩ rằng hắn cũng là một kẻ máu lạnh như vậy.
Anh muốn biết, bao nhiêu người đã chết dưới tay bọn chúng rồi?
Trần Đại nghiêng mắt xem xét thái độ của Triệu Tử Hiên và Bạch Tôn, sắc mặt không chuyển, không run sợ, tốt.
"Hôm nay biểu hiện của A Hiên rất tốt, sau này mọi người phải học hỏi theo, gia nhập bang Hắc Miêu này thì không được phép run sợ, kẻ nào phản bội thì chỉ có một con đường… Chết."
Trần Đại không thích nói nhiều, hôm nay lại đặc biệt nói nhiều, hắn đưa mắt nhìn Triệu Tử Hiên chậm rãi nói.
"Để hoà nhập tốt với mọi người, từ ngày mai cậu đến giúp đỡ mọi người một tay đi."
"Dạ, lão đại." Cúi đầu càng sâu tương lai sau này càng rộng.
Kế hoạch của Triệu Tử Hiên bước đầu đã thành công mỹ mãn, đợi Trần Đại lên xe, anh và Bạch Tôn cũng nhanh chóng về nhà.
Chiến công ngày ra quân không làm Triệu Tử Hiên vui mừng, tâm tình của anh bây giờ đặt lên người con gái bé nhỏ đang nằm ở nhà.
Cô ấy vì sao lại biết anh ở bến cảng? Chuyện tối nay đã thấy hết rồi không biết cô ấy sẽ nghĩ gì?
Triệu Tử Hiên nhỏ nhen bỏ lại Bạch Tôn ở nơi hoang vắng, bắt anh phải đi bộ gần 20 phút mới tới nhà, còn mình thì quay xe mau mau về nhà xem thử Tiểu Hy đã quậy tung nhà của anh lên chưa.
Triệu Tử Hiên bước từng bước thật nhẹ lên phòng, anh mở cửa, bên trong chỉ có ánh đèn ngủ màu vàng mờ mờ.
Tiểu Hy ở trên giường, nằm không ra nằm ngồi không ra ngồi, tư thế cực dị.
Anh đến gần mới thấy hai mắt cô vẫn mở nhưng lại không có phản ứng gì.
"Tiểu Hy!" Anh gọi rất khẽ, khuôn mặt đau buồn của cô làm anh động tâm.
Anh là cảnh sát ngầm, nhiệm vụ được giao là tuyệt mật, không thể tiết lộ với bất cứ ai dù đó có là người nhà.
Anh biết cô sẽ hiểu lầm mình nhưng liệu rằng cô chấp nhận được cú sốc này không?
Tiểu Hy mở lớn hai mắt nhìn anh rồi đột nhiên ngồi bật dậy ôm chầm lấy khóc nức nở.
"Chồng à! Em sợ lắm, em sợ anh bị bọn họ bắn, sợ anh bị thương, sợ anh bỏ em lại một mình.
Anh đừng làm nghề này nữa có được không? Tuy nó mang lại cho anh rất nhiều tiền nhưng số tiền đó đánh đổi bằng mạng sống của anh đó."
Tiểu Hy cọ cọ trong ngực Triệu Tử Hiên, hai mắt sưng vù vì khóc quá nhiều, cô thuộc kiểu người mạnh mẽ, lúc nào cũng tràn đầy sức sống nhưng tình huống này cô trở