Triệu Tử Hiên nhíu mày nhìn Tiểu Hy, cô lại muốn quậy cái gì nữa đây? Đến cách cầm súng còn không đúng thì uy hiếp được ai.
Anh thở dài bước tới thật gần, Tiểu Hy vẫn cầm chắc cây súng trong tay không buông.
"Tiểu Hy, đây là công việc của anh, mỗi người có một lựa chọn riêng, anh không thể nói cho em biết tại sao anh lại chọn con đường này nhưng anh sẽ an toàn."
Triệu Tử Hiên muốn gỡ súng khỏi tay Tiểu Hy nhưng cô chẳng những không buông còn găm họng súng vào đầu anh.
Hàng mi dài cụp xuống, Tiểu Hy nửa quỳ nửa ngồi lớn tiếng.
"Làm sao có thể đảm bảo là anh sẽ an toàn, vận tốc của viên đạn nhanh hơn bất kì loại vũ khí nào, nếu họ dí súng vào đầu anh thế này rồi bóp cò thì có an toàn nữa không? Triệu Tử Hiên, anh quá tự tin rồi."
Tiểu Hy ném khẩu súng xuống giường, co chân ngồi bệt xuống nệm, gò má hồng vì giận mà đỏ lên, đôi mắt to tròn rủ xuống che đi nỗi thất vọng.
Cô cứ tưởng sau cái đêm động phòng hoa chúc đó thì mọi chuyện đã diễn ra theo đúng kế hoạch, có ai ngờ bây giờ lại thành ra thế này.
Triệu Tử Hiên cảm thấy chuyện này không thể chỉ mất vài giờ đồng hồ là dỗ dành cô được, hơn nữa bây giờ anh còn phải tới chỗ của Trần Đại, trước mắt đành có lỗi với cô vậy.
"Tiểu Hy, chuyện này để sau rồi hẵng nói có được không? Bây giờ anh có chuyện gấp phải đi rồi, đợi anh về sẽ nói chuyện với em sau."
Triệu Tử Hiên thu khẩu súng cho vào túi quần, biết mọi chuyện khó giải quyết thế này thì cứ "tôi tôi cô cô" sẽ dễ nói chuyện hơn.
Tiểu Hy thấy người nào đó chưa làm rõ ràng mọi chuyện đã muốn chạy, nhân lúc anh quay lưng chuẩn bị rời đi cô liền tung chiêu thức bí truyền của mình, vung một cước khoá người anh lại, không đợi Triệu Tử Hiên phản ứng liền lấy sợi dây giấu ở góc giường trói chặt anh.
Cô nhìn thành quả của mình phủi tay đắc ý: "Em nhất định phải giúp anh giác ngộ."
Triệu Tử Hiên bị trói thành khúc bánh tét, khuôn mặt chứa vạn phần bất lực nhìn Tiểu Hy: "Em dừng lại được rồi…"
Triệu Tử Hiên còn chưa nói hết câu thì muỗng cháo trong tay Tiểu Hy đã nằm trọn trong miệng của anh.
"Ăn nhiều cho có sức khỏe, em sẽ nuôi anh mập tròn béo ú, mọi chuyện lớn nhỏ cứ để em lo, nhiệm vụ của anh là phải cai nghiện, từ bỏ cái ý định làm xấu mặt tổ tiên đó đi."
Cô là người trọng tình trọng nghĩa, lúc chồng lâm nguy sẽ không bỏ mặc, đạo lí này là sau khi bị giết mới biết.
Tiểu Hy đút sạch chén cháo cho Triệu Tử Hiên, anh yên lặng ăn hết không phàn nàn, ngoan như thế này xem ra còn cứu vãn được.
Tiểu Hy phủi tay kéo Triệu Tử Hiên lên giường dặn dò như bảo mẫu: "Em sẽ lo cho anh cơm ngày ba bữa, còn phục vụ tận giường cho anh, anh phải chuyên tâm cai nghiện, vì con của chúng ta sau này nữa."
Tiểu Hy chậc lưỡi lắc đầu vuốt vuốt tóc anh mấy cái rồi đi ra ngoài.
Triệu Tử Hiên thở dài mệt mỏi, cô đã thấy cái gì mà bắt anh cai nghiện? Yêu thương thật mệt mỏi, quay lại lúc suốt ngày đòi ly hôn tốt biết bao, anh cúi xuống nhìn sợi dây mỏng dính Tiểu Hy dùng để trói mình, vung nhẹ một cái đã tuột ra, Trương Tiểu Hy, em còn ngây thơ lắm.
Triệu Tử Hiên gọi cho Bạch Tôn lái xe tới tường rào nhà mình, chỉ thoáng chốc anh đã biến mất ở ban công rồi chuồn đi mất.
Lúc Tiểu Hy đi lên phòng không thấy Triệu Tử Hiên đâu thì nghiến răng ken két, hai nắm tay siết chặt mắng lớn: "Triệu Tử Hiên, em muốn làm người vợ đức hạnh mà anh không muốn, thế thì đừng trách em."
Cô đã định sẽ sống trọn kiếp với Triệu Tử Hiên ở cái thế giới ngược không ra ngược, xuôi không ra xuôi này, vậy nên trước lúc cô vào hang cọp kéo chồng mình ra khỏi bầy sói mắt trắng đó thì cô phải tìm hiểu kỹ về anh chồng đẹp trai của mình trước đã.
Nhân lúc Triệu Tử Hiên đi vắng, Tiểu Hy đi một vòng xung quanh phòng lục lọi kỹ từng ngóc ngách xem thử mình có bỏ qua điều gì