Tiểu Hy lạnh sống lưng quay đầu nhìn anh chồng đẹp trai của mình từ xa đi tới, nhớ lại chuyện ngày hôm qua anh ấy một mực lặng thinh không níu kéo cô nửa lời liền tức giận không thôi.
Cô ném bó hoa về phía Triệu Tử Hiên lớn tiếng.
"Anh còn tới đây làm gì? Đồ mặt lạnh."
Triệu Tử Hiên để bó hoa gớm ghiếc kia tuột xuống người mình rồi lấy chân dẫm lên, anh bắt lấy cổ tay Tiểu Hy gằn giọng.
"Em hay lắm Trương Tiểu Hy, mới rời khỏi tôi có một ngày mà em lại qua lại với thằng đàn ông khác rồi.
Tôi đánh giá em thấp quá có đúng không?"
Tiểu Hy bị nắm tay đến đau, cô trừng mắt ương bướng cãi lại: "Anh cũng thật là hay, ăn xong rồi quẹt mỏ, anh đâu có xem em là vợ của anh, anh cứ chờ đó em sẽ khiến anh phải hối hận."
Dù gì thế giới này cũng không có thật, cô cứ thử một lần vào sào huyệt của bọn chúng xem thử ở đó có ma lực gì mà khiến anh chồng đẹp trai của mình bị mê hoặc, tiện thể điều tra bí mật của anh.
Triệu Tử Hiên áp cô vào bệ cửa sổ, cả cơ mặt bao trùm bởi sự tức giận.
"Em muốn ly hôn với anh cũng được nhưng không được qua lại với Hàn Đăng Kỳ, hắn ta không tốt."
"Vậy anh thì tốt chắc." Tiểu Hy là kiểu người nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng thích người ta như vậy mà cứ cứng miệng.
Triệu Tử Hiên càng nói càng tức, Trương Tiểu Hy ương bướng không ai bằng, trao đời trai cho cô đúng là một sai lầm lớn.
Anh buông tay Tiểu Hy kề trán mình vào trán của cô, bốn mắt nhìn nhau không kẽ hở: "Em đúng là lì lợm."
"Được rồi, được rồi, cắt, nhà ai nấy về." Trương Hàn Phong kéo Triệu Tử Hiên qua một bên rồi đẩy em gái của mình vào nhà.
Trên tay còn cầm cây vá múc canh chỉ Triệu Tử Hiên.
"Tới đây làm gì đồ lưu manh kia?"
Triệu Tử Hiên thở hắt ra lườm Tiểu Hy ở trong nhà rồi quay lưng đi không thèm nói với Trương Hàn Phong tiếng nào.
Trương Hàn Phong đá đá mấy quyền vào không khí miệng lầm bầm không ngớt.
Tiểu Hy vui không nổi nằm dài ra chiếc ghế bố giữa mấy kệ sách, kế hoạch của cô giữa đường bị gãy bể hết rồi, cũng tại bọn người buôn ma t.úy đó, cô sẽ khiến bọn chúng phải trả giá.
...
Buổi tối Hàn Đăng Kỳ lại tới tìm Tiểu Hy, hắn bảo cô thay quần áo rồi cùng mình đi gặp lão đại.
Tiểu Hy mặc một chiếc áo phông màu trắng dài giấu quần, mang giày sneaker màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa xoăn nhẹ.
Mẹ sinh cô lông mày lá liễu, sống mũi cao, hai mắt to tròn, lông mi cong dài, không có điểm nào có thể chê được nên chỉ cần tô một chút son cũng nổi bật, xinh đẹp động lòng người.
Hàn Đăng Kỳ rất thích nhìn sự năng động này của Tiểu Hy, hắn lái xe nhưng cứ lén lút nhìn cô.
Triệu Tử Hiên kia đúng là có mắt như mù.
Tiểu Hy đối với bộ mặt thèm thuồng của Hàn Đăng Kỳ, trong lòng chửi "đồ chó chết" một ngàn lần, cho đến khi tới nơi mới thôi.
Họ dừng lại tại khách sạn Thiên An, Hàn Đăng Kỳ đưa cô vào trong, vừa đi vừa dặn dò.
"Anh nói với lão đại em là bạn gái của anh, đừng để cho ngài ấy biết em là vợ của Triệu Tử Hiên."
Trần Đại rất kỹ lưỡng trong việc chọn người gia nhập băng nhóm nhưng nếu đó là phái nữ thì khác, hắn luôn coi thường phụ nữ chân yếu tay mềm sẽ không làm được chuyện lớn nên cũng không mấy đề phòng, chủ yếu là để ngắm cho có hương có sắc, chứ những chuyện quan trọng thì chưa bao giờ cho tham gia.
Hàn Đăng Kỳ rẽ ra hồ bơi phía sau khách sạn, nơi đây đang tổ chức tiệc, bọn người này chắc là đàn em của lão đại gì đó, mỗi tên ôm một em gái mặc bikini nóng bỏng cực kì nhức mắt.
Con ngươi nhạy bén Tiểu Hy quét qua một vòng liền nhìn thấy Triệu Tử Hiên ngồi trong góc uống rượu một mình, tốt lắm, nếu để cô thấy có con ma nữ nào ve vãn anh ấy thì cô sẽ lật bàn ngay lập tức.
Sự xuất hiện của Tiểu Hy thu hút sự chú ý