Tiểu Hy không biết Triệu Tử Hiên muốn nói gì, cô ngồi xổm bên cạnh anh, vì lạnh và vì sợ nên cánh môi bất giác run lên: "Liều cái gì?"
Triệu Tử Hiên móc con dao bấm nhỏ bằng ngón tay cái đưa cho Tiểu Hy nặng nề trả lời: "Lấy đạn ra giúp anh."
Anh bị trúng đạn rất nhiều lần nên ít nhiều cũng cảm nhận được vị trí của chúng nông sâu thế nào, lần này có lẽ đã đụng trúng xương bả vai rồi, tối nay không biết có về được hay không, chỉ sợ không lấy viên đạn ra kịp thời vùng bị thương sẽ bị hoại tử.
Tiểu Hy trợn tròn hai mắt nhất thời không dám hiểu lời anh vừa nói, lần trước cô bị trúng đạn anh lớn tiếng với Lư Ninh vì anh ta sơ sài không khử trùng dao mổ, còn phải chuẩn bị rượu với bật lửa, bây giờ chỉ có cây dao nhỏ xíu này cô làm sao lấy đạn ra, mà làm sao dám để làm mới quan trọng?
Cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của Triệu Tử Hiên, sự tự tin vốn có đột nhiên biến đi đâu mất: "Không có dụng cụ gắp."
"Móc bằng tay." Triệu Tử Hiên nhăn mặt đau đớn.
Tiểu Hy vốn muốn trốn tránh, không phải cô không muốn giúp chồng mình mà vì cô sợ, cô chưa từng làm loại chuyện này, càng sợ lỡ tay làm anh mất đi một miếng thịt.
Triệu Tử Hiên biết vợ mình đang nghĩ gì, anh nhét con dao bấm vào tay cô tiếp cho thêm cho cô can đảm bằng ánh mắt tin tưởng của mình: "Sẽ không sao đâu."
Ánh đèn đường màu vàng hắt lên khuôn mặt lạnh ngắt của Tiểu Hy, ngực trái của cô nặng trĩu, hoen mắt đã lấp lánh lệ nhỏ, cô cầm chắc con dao cắn chặt môi cởi bỏ áo của Triệu Tử Hiên rồi vòng ra phía sau lưng anh.
Tay phải của Tiểu Hy run lên dữ dội, cô thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Máu vẫn không ngừng chảy, mà đầu đạn nằm ở đâu đó trong miệng vết thương kia cô không nhìn thấy được.
Triệu Tử Hiên hiểu được sự lo lắng của vợ mình, anh nhắm mắt dồn hết sức để đẩy thanh âm ra cổ họng hướng dẫn cho cô: "Từ chỗ miệng vết thương em gạch hai đường thành một dấu cộng, cứ gạch thật sâu đi, anh không đau đâu."
Ở đây không có dụng cụ để gắp đầu đạn chỉ có thể rạch miệng vết thương cho lớn ra thêm để dễ lấy nó ra, anh không sợ mình đau, chỉ sợ cô nhìn thấy thứ không sạch sẽ này mà ám ảnh.
Sự run rẩy từ hai bàn tay truyền đến vai, Tiểu Hy nuốt một ngụm khí lạnh nương theo ánh đèn đường di chuyển con dao nhỏ tới bả vai của Triệu Tử Hiên, một thoáng chần chừ khiến cô dừng lại rồi chợt người đàn ông trước mặt cô trầm tĩnh lên tiếng.
"Em có biết tại sao anh luôn muốn ly hôn với em không?"
Tiểu Hy nâng mi mắt nhìn mái tóc được cắt gọn gàng của người đàn ông đắp chung chăn, cô biết là anh rất đau nhưng vẫn đang tìm cách để làm cô bớt lo sợ, cô không trả lời anh lại lên tiếng.
"Nghề cảnh sát là một nghề đặc thù không thể ở yên một chỗ, càng không có nhiều thời gian dành cho gia đình, lúc nguy hiểm phải xông pha ở tuyến đầu, giữa tính mạng của bản thân và nhân dân thì nhất định không thể lựa chọn vế đầu… A…"
Bả vai Triệu Tử Hiên truyền tới sự đau rát của lớp da thịt bị cắt rời, anh cắn chặt răng nín thở để không phát ra tiếng kêu la làm trùng tay cô gái sau lưng mình.
Tiểu Hy rạch một đường thẳng khoảng chừng 5cm rồi lại rạch một đường ngang với kích thước tương tự, anh nén đau để cô có thêm can đảm cho nên cô không thể phụ sự kỳ vọng của anh được.
Tiểu Hy xé vạch áo của mình lau máu cho anh khẽ lên tiếng: "Anh nói tiếp đi."
Triệu Tử Hiên bấu chặt hai tay vào chiếc áo sơ mi loang lổ máu, hai mắt nhắm nghiền tiếp tục dòng tâm sự của mình: "Trên người anh không dưới năm vết sẹo do bị đạn bắn, mà vết nào cũng vào chỗ hiểm, anh sợ lỡ có một ngày đơn vị gửi giấy báo tử về nhà, Triệu gia sẽ có một góa phụ