Khi hai đôi môi đã tê rần vị mặn nồng của hương tình yêu giăng đầy hai quả tim nóng hổi...!Mới ngập ngừng từ tốn rời nhau ra, Triệu Tử Hiên sờ nhẹ cánh môi mềm đã hơi sưng đỏ của Tiểu Hy mà lòng đầy quyến luyến, anh nhẹ cười, nụ cười ấm áp xua đi cái lạnh rét tê tái thịt da.
"Tiểu Hy, phá xong vụ án này chúng ta có em bé đi." Một em bé giống em, lanh lợi hoạt bát, bám theo anh cả ngày không chịu tách ra, nghĩ tới thôi cũng thấy hạnh phúc.
Tiểu Hy cười khúc khích véo vào bắp tay anh vờ hờn dỗi: "Đã thành ra thế này rồi còn muốn có em bé, anh đúng là hết thuốc chữa."
Cô kéo tay đứng lên dựa vào mình nhẹ giọng: "Đi tìm nơi qua đêm trước đã, đợi vết thương của anh lành rồi em sẽ sinh cho anh một đám nhóc, để anh bận bịu cả ngày không còn thời gian đi phá án nữa."
Triệu Tử Hiên bật cười nghiêng đầu hôn vào gò má của Tiểu Hy, người con gái này lúc nào cũng khiến người ta vui vẻ.
Hai người dìu nhau đi dưới ánh đèn đường, dựa sát vào nhau chia cho đối phương chút hơi ấm.
Đi một quãng xa mới trông thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ dưới chân đồi.
Tiểu Hy mừng rỡ ôm chắc thắt lưng của Triệu Tử Hiên bước nhanh đến.
Cô còn tưởng sẽ không tìm được chỗ trú chân, đã định bỏ cuộc thì "vớ được cái chiếc ô giữa cơn mưa tầm tã." Còn chưa đưa tay lên gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra, cả chủ nhà và hai vị khách lỡ đường đều giật mình.
Chủ nhà là một người đàn ông trung niên thấp gầy nhưng gương mặt trông rất hiền lành, ông nhìn đôi nam nữ áo quần xộc xệch, máu me dính khắp người có hơi hoảng sợ lắp bắp hỏi: "Hai… Hai người là ai vậy?"
Tiểu Hy lễ phép cúi đầu chào người đàn ông trước mặt rồi bịa ra một câu chuyện rưng rưng nhỏ giọng: "Con chào chú, hai vợ chồng con từ thành phố tới đây tham quan cảnh đẹp nhưng chẳng may bị bọn cướp bóc lột, chúng cướp xe còn hành hung chồng của con bị thương, chú có thể cho tụi con trú nhờ tới sáng được không ạ?"
Nửa đêm nửa hôm ăn mặc quái dị thế này đứng trước cửa nhà người ta, nếu người nào cẩn trọng chắc có lẽ đã báo cảnh sát vì sợ trộm cướp, vậy nên cô nói dối để tranh thủ sự thương cảm của họ, chắc là không xấu xa đâu.
Triệu Tử Hiên không dám cười, lý do của cô cũng thuyết phục quá đi, cái gì mà bị trộm nhưng thà là nói như vậy còn đỡ hơn là nói thật.
Chủ nhà nghe Tiểu Hy nói xong mấy nếp nhăn trên mắt lộ rõ mồn một, chú ấy tức giận mắng đám cướp "không hề tồn tại" đó một tràng.
"Cái lũ khốn nạn đó đúng là không có tính người, cướp tài sản thì thôi đi còn đánh người ta ra nông nổi này.
Xung quanh đây lưu manh nhiều lắm, chúng không coi pháp luật ra gì cả.
May là hai đứa còn mạng đó, có hôm chú còn thấy nó cầm súng dọa người nữa kìa."
Nghe tới súng Tiểu Hy bất giác rùng mình, lỡ như chú ấy biết hai người đứng trước mặt mình ai cũng có súng trong người thì có còn đứng mắng đám người xấu giúp họ nữa không?
Chú chủ nhà thật thà nhìn kỹ sự thê thảm của hai thanh niên trước mặt mình rồi quyết định đi vào nhà lái chiếc xe ba gác màu xanh lá cây của mình ra sân: "Lên đây, chú chở cho về thành phố, tình hình của chồng cháu thế này không chống cự được lâu đâu."
Nghe được câu này Tiểu Hy mừng đến phát khóc, thật không ngờ có những người mới chỉ gặp lần đầu đã có thể cho người khác cảm giác ưu ái của gia đình đến vậy.
Hai vợ chồng cảm ơn rối rít rồi leo lên chiếc xe phát sáng giữa trời đêm của một người tốt bụng.
Triệu Tử Hiên đã không còn sức để ngồi, anh gối đầu lên đùi Tiểu Hy, chờ cô mượn điện thoại của chú tài xế gọi cho Bạch Tôn.
Chiếc xe băng băng trên đường quốc lộ, chú chủ nhà còn tốt bụng tặng cho