Sáng hôm nay Tiểu Hy dậy rất sớm, Triệu Tử Hiên ngủ cả đêm không thức giấc giữa chừng, có lẽ rất lâu rồi anh mới có thể ngủ say đến như vậy.
Ai cũng nói là làm cảnh sát rất oai vệ, nhưng mấy ai hiểu được những người như họ đến một giấc ngủ ngon cũng chẳng có.
Cô xuống nhà dặn dò thím Chu nấu bữa sáng cho anh, lát nữa sẽ có bác sĩ tới nên cô cũng không cần phải lo nhiều, việc của cô bây giờ là phải có mặt tại quán ăn Nguyệt Lâu.
Cô trở lại phòng sờ trán Triệu Tử Hiên xem thử, thấy anh không nóng sốt cô mới rời đi.
**********
Trần Đại trầm mặc ngồi xem băng ghi hình trên màn hình máy tính, những cái bóng nhàm chán xuất hiện trên màn hình làm hắn phát cáu.
"Còn đứa nào lãng vãng ở sảnh đánh què chân hết cho tao."
Trần Nhị ngồi một bên toát mồ hôi hột, từ sáng đến giờ đã có hai thằng bị đánh què chân rồi mà còn chưa có ý định dừng lại.
Trần Nhị bước nhẹ ra khỏi phòng xua tay cho đám đàn em ở yên một chỗ.
Trần Đại cầm cái bật lửa xoay tròn nhưng không đốt thuốc, mắt vẫn không rời màn hình máy tính cho tới khi bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện hắn mới dời tầm mắt.
Tiểu Hy bước xuống hầm cảm nhận không khí quái đản quanh đây, mọi ngày bọn chúng sẽ đi đi lại lại vận chuyển các thùng hàng đã đóng gói nhưng hôm nay lại yên lặng đến đáng sợ.
Cô không quan tâm nhiều đi thẳng tới phòng làm việc của Trần Đại gõ cửa.
"Vào đi."
Tiểu Hy vuốt vuốt mấy sợi tóc mái che vết trầy trên trán rồi mới mở cửa bước vào trong.
Trần Đại đứng giữa phòng nhìn chằm chằm làm cô có hơi giật mình: "Lão đại… Anh làm gì vậy?"
Trần Đại bước tới chỗ Tiểu Hy đang đứng, cô chột dạ vô thức bước thụt lùi, hai mắt Trần Đại khẽ híp lại rồi đột ngột dồn cô vào bức tường lạnh toát.
Tiểu Hy hoảng quá hét toáng lên: "Anh đang làm cái gì vậy?"
Trần Đại không quan tâm cô gái trước mặt đang sợ hãi, hắn kề mũi lên tóc cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Anh ngửi thử trên người em có mùi của đàn ông hay không?"
Tiểu Hy thấp thỏm đẩy hắn ra chỗ khác nhưng hắn như bức tượng kiên cố đứng yên không xê dịch, cô trừng mắt không chịu thua thiệt: "Anh ngửi xong chưa, trên người em có mùi gì?"
Trần Đại không trả lời, hắn đứng thẳng người rồi tìm tới môi của cô.
Tiểu Hy đương nhiên không cho hắn như ý nguyện, cô đẩy mạnh hắn qua một bên lớn tiếng: "Anh bị điên sao? Em đang còn là bạn gái của Đăng Kỳ, anh làm như vậy không thấy có lỗi với anh em à?"
Cô thừa biết con người như hắn thì làm gì biết có lỗi, chỉ là cô hoảng quá không có cách nào để tránh mà thôi.
Trần Đại bị đẩy va vào cạnh bàn bật cười nhìn Tiểu Hy: "Em sợ cái gì? Chẳng phải em luôn ríu rít bên cạnh đẩy đưa cho tôi thấy sao, lúc đó sao không nghe em nói mình đang là bạn gái của ai đó?"
Đối diện với lời nói mang nhiều hàm ý của Trần Đại, Tiểu Hy hơi run sợ, hình như hắn đã biết được chuyện gì đó rồi thì phải.
Tiểu Hy còn chưa biết trả lời thế nào thì tiếng gõ cửa vang lên, thật đúng lúc giải thoát cho sự hoảng loạn của Tiểu Hy bây giờ.
Trần Đại quét ánh mắt âm u qua người cô một cái rồi mới quay về ghế của mình ngồi xuống cho phép người bên ngoài đi vào.
Lâm Tố Tố bước vào trong thấy Tiểu Hy đứng đó cũng không bất ngờ, cô đã quen với việc thấy con người đáng ghét này luôn bám theo Trần Đại, loại đàn bà tâm cơ như thế này đáng bị loại trừ.
Cô đưa cho Trần Đại một tập hồ sơ rồi bước tới chỗ Tiểu Hy vén mạnh tóc của cô qua một bên, vết thương giữa trán lộ ra, cô ta hừ lạnh.
"Nói mau, tối qua cô đi đâu?"
Tiểu Hy có đôi lúc sẽ sợ Trần Đại nhưng Lâm Tố Tố thì không, cô hất mạnh tay cô ta trừng mắt: "Việc gì tôi phải nói cho cô nghe."
Từ lúc bước vào đây Tiểu Hy đã nhận thấy sự khác thường, bây giờ nhìn