Mắt thấy qua một năm lại một năm nữa, Trương Đại Phúc bị bạn già, bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng của mình hỏi cho cả cái mặt già ném vào trong xó, xấu hổ không ngẩng đầu nổi.
Lúc trước ông kích động, nói lỡ miệng, người trong thôn đều tới cửa lấy chuyện đó ra tán gẫu, bạn bè thân thích càng khỏi phải nói, vừa thấy mặt liền hỏi “Nhà ông bà khi nào thì mở rượu mừng”.
Kết quả thằng con trai vẫn mãi chẳng dẫn người về nhà.
Mắt Tề Xuân đã không bằng ngày trước, đeo kính viễn thị cũng chẳng dùng được nhiều
Bàn chân bà đẩy đẩy Trương Đại Phúc đang cong eo vá áo, “Mấy giờ rồi?”
Trương Đại Phúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Một, hai… 7 giờ 40.”
Tề Xuân hỏi: "Con nó cũng tan làm rồi chứ?”
Trương Đại Phúc thắt một nút chỉ trên quần áo, dùng răng cắn đứt, “Cỡ đấy.”
Tề Xuân ngồi xích lại gần, “Gọi điện thoại cho nó đi.”
Lục Thận Hành nhận được điện thoại là khi đang ở cùng Ngô Nguyên tại một tiệm lẩu.
Đồ ăn mới vừa thả vào nồi chưa kịp động đũa, âm thanh ồn ào lao nhao hết hết đợt này đến đợt khác, tất nhiên không thể nghe rõ tiếng di động.
Hắn dùng ánh mắt ý bảo Ngô Nguyên đừng chờ, đứng lên đi ra ngoài.
Từ cửa rẽ sang một bên, Lục Thận Hành một tay đút túi quần, một tay cầm di động.
“Ba.”
“Này.” Trương Đại Phúc lớn tiếng hỏi: “Đã ăn chưa?”
Lục Thận Hành nhìn chợ đêm giăng đèn neon, thở ra khói trắng, "Đang ăn ạ.”
Trương Đại Phúc nháy mắt với Tề Xuân, “Với ai đấy?”
Lục Thận Hành câu môi, nói ra ba chữ: “Con dâu ba.”
Trương Đại Phúc đầu bên kia cao giọng: “Để con bé nghe điện thoại đi, nói hai câu với ba xem!"
Lục Thận Hành quay đầu, xuyên qua cửa kính nhìn thanh niên vẫn không động đũa, "Em ấy ngại."
Trương Đại Phúc nói: “Dù ngại hế nào thì cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ? Bao nhiêu năm rồi? Nhà của chúng ta cũng đâu phải không làm nổi một bữa rượu mừng.”
“Đưa điện thoại cho tôi, để tôi nói.” Tề Xuân ở bên cạnh lấy di động từ trong tay Trương Đại Phúc đi.
"Con trai, là mẹ đây, Tết Âm Lịch dẫn người về đi.
Tuổi này của con thật sự không nhỏ, cần phải giám sát chặt chẽ một chút, lỡ như người chạy, vậy thì rất khó tìm.”
“Em ấy không chạy đâu.” Lục Thận Hành cười, “Em ấy thương con muốn chết.”
Tề Xuân bị lời nói của thằng con làm cho choáng váng, “Không biết xấu hổ!”
“Tuổi nó còn trẻ, cám dỗ ngoài xã lại nhiều, chịu đi theo con đã là tốt lắm rồi, con đối với đứa nhỏ đó tốt một chút đi.”
Lục Thận Hành lấy tay khỏi túi lay lay tóc, “Tốt lắm ạ.”
Tiếp điện thoại xong rồi vào lại trong tiệm, Lục Thận Hành ngồi xuống nói: “Sao còn chưa ăn? Đậu hủ nát mất rồi kìa.”
Ngô Nguyên lấy cái muỗng múc đậu phụ đông vào trong chén Lục Thận Hành.
“Em không đói.”
Lục Thận Hành thổi thổi, ăn hai miếng, “Mua hai vé ngày 29 đi.”
“Hai vé?” Ngô Nguyên lập tức giương mắt, “Còn có người khác ạ?”
Lục Thận Hành nhướng mày, “Mang em về nhà.”
“Khụ…Khụ khụ…” Ngô Nguyên sặc, cậu rút khăn giấy lau miệng, khóe mắt ươn ướt.
Lục Thận Hành vỗ vỗ lưng cậu, dở khóc dở cười, “Chưa từng thấy em kích động như vậy bao giờ đấy.”
Ngô Nguyên mím môi, “Đột ngột quá.”
Có à? Lục Thận Hành nghĩ thầm, bọn họ ở bên nhau như thế cũng đã tám, chín năm rồi.
“Em không muốn về nhà với tôi?”
“Em muốn, nhưng mà…" Sau khi bình tĩnh lại, giữa mày Ngô Nguyên nhíu chặt, “Bọn họ có thể chấp nhận sao?”
Vẻ mặt Lục Thận Hành bình tĩnh, “Tôi sẽ câu thông với bọn họ.” Hắn gắp một chút miến cho Ngô Nguyên, “Ăn trước đi.”
Ngô Nguyên chẳng còn tâm tình nào để ăn.
Trên đường trở về cậu lái xe, “Thầy có muốn mua chút quà gì không? Cỡ quần áo chú và dì mặc thầy có biết không?”
Lục Thận Hành dựa vào lưng ghế hút thuốc, “Không biết.”
Ngô Nguyên nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Đi về tay không là không lễ phép.”.
Truyện Thám Hiểm
Lục Thận Hành cắn đầu lọc trầm ngâm một hồi, “Đi siêu thị mua chút thực phẩm chức năng đi, về đến nhà mua thêm nước quả là được.”
Ngô Nguyên quay đầu, chạy thẳng đến siêu thị Carrefour.
Lục Thận Hành bị cậu lôi kéo đi theo, có chút bất đắc dĩ, “Cách ngày 28 còn mười ngày nữa, em gấp cái gì?”
Ngô Nguyên đẩy xe con vừa đi vừa nhìn, “Chuẩn bị sớm một chút, đến lúc em tiếp nhận phẫu thuật sẽ không chú ý thời gian được.”
Mua cái gì cũng là Ngô Nguyên chọn, hai tay Lục Thận Hành nhét ở trong túi, chậm rì rì theo sau.
Lúc cần trưng cầu ý kiến thì phụ trách lắc đầu hoặc gật đầu.
“Chỗ này có vị táo.” Lục Thận Hành bĩu môi với cái giá đồ bên tay trái, “Lấy hai hộp.”
Ngô Nguyên nhanh chóng cầm hai hộp, ngẫm lại lại chỉ lấy một hộp.
Cậu mua áo lông dê, một bộ nam một bộ nữ, kích cỡ là nhân viên tư vấn cho, chọn dựa theo chiều cao tương đối của hai người.
Ngô Nguyên khom lưng sửa sang đồ trong xe lại một chút, xác định xem có còn sót hay không.
Lục Thận Hành dựa vào xe đẩy nhỏ, ánh mắt vô tình cố ý quét qua đường cong trên mông Ngô Nguyên, ánh mắt hơi tối đi.
“Được rồi, cũng đủ rồi.”
Trên đường trở về, Lục Thận Hành đột nhiên nói, giọng nói khàn khàn mang theo ẩn ý không rõ: “Ngô Nguyên, dừng xe ở phía trước đi.”
Xe ngừng ở ven đường, Lục Thận Hành tháo dây an toàn, nghiêng người giữ lấy Ngô Nguyên, mãnh liệt hôn cậu.
Ngô Nguyên ôm đầu Lục Thận Hành, ngửa cổ ra sau, đón nhận cuồng phong bão táp.
Đến Tết Âm Lịch Lục Thận Hành mang Ngô Nguyên về nhà, Trương Đại Phúc nhìn Ngô Nguyên nhìn một hồi lâu, cảm thấy quen mắt.
"Con trai, vào nhà với ba!”
Lục Thận Hành lấy thuốc lá bên miệng xuống kẹp trong tay, vỗ vỗ bả vai Ngô Nguyên, cất bước đi theo Trương Đại Phúc.
Đóng cửa phòng lại, Trương Đại Phúc hạ giọng, “Không phải anh nói mang con dâu trở về sao? Người đâu rồi?” Sao lại mang đứa nhỏ kia về đây, nhiều năm như vậy, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, sắp không nhận ra được nữa rồi.
Lục Thận Hành nói lời kinh người: Ba đã gặp con dâu rồi đấy.”
“…” Trương Đại Phúc chịu kích thích mãnh liệt, nhất thời nói không nên lời, trừng mắt nhìn Lục Thận Hành.
“Ba, em ấy sẽ không rời khỏi con.” Lục Thận Hành hút điếu thuốc.
Thật lâu sau, hắn cười nói, có vài phần cam tâm tình nguyện, lại có chút bất lực: “Con cũng không rời khỏi em ấy.”
Trương Đại Phúc nghe mấy lời này, cho rằng mình có thể tức giận đến ngất xỉu luôn rồi, nhưng ông còn đứng vững được, điên người lấy chén trà ném xuống mặt đất, làm gà vịt bay tứ tung trong sân.
Tề Xuân ở nhà người khác vội vàng trở về, cũng hoảng sợ, bà nhìn thấy thanh niên trong phonh2 khách, “Cậu là?”
Ngô Nguyên đang lo lắng bất an nghe thấy