Lục Thận Hành và Ngô Nguyên cùng nhau chìm vào ngủ sâu.
Lần này hắn tới thẳng thế giới nhân vật, bỏ qua khoảng nghỉ ở không gian giả thuyết.
Thế giới này tên là Lâu Rồi Không Gặp, kể về tình yêu đô thị gương vỡ lại lành.
Nhìn quanh bốn phía, mắt Lục Thận Hành xoay hai vòng.
Là một căn phòng không đến hai mươi mét vuông, bốc mùi ẩm mốc, cửa tủ sơn đỏ loang lổ mở toang, quần áo chất đống lộn xộn.
Ở dưới nách hắn còn có một chú chó lai con lông vàng trắng.
Lục Thận Hành duỗi tay vuốt bộ lông mềm mại của chó lai, đầu óc nhanh chóng hoat động.
Chủ nhân thân thể này tên Hạ Minh, vừa qua 22 tuổi, cha mẹ đã qua đời, để lại cho cậu một căn nhà thô sơ ba phòng một sảnh.
Cậu làm thêm tấm ngăn ở mấy phòng ngủ, chia phòng khách thành hai gian, bao gồm phòng bếp, toàn bộ đều cho người bên ngoài thuê ở.
Hạ Minh là một trạch nam.
Thứ gì lớn như gia cụ, nhỏ như túi đựng rác, chỉ cần trên mạng có bán cậu ta sẽ mua, có thể không ra khỏi cửa thì kiên quyết không ra khỏi cửa, thứ chỉ có thể ra cửa mua thì sẽ nhây đến mười ngày nửa tháng.
Cậu là tác giả đã ký hợp đồng với nền tảng Tranh Tử*, ngày thường chơi game, viết bài, thu tiền nhà, bản thân sống qua ngày rất tự tại.
(*) Trang này như kiểu tấn giang ấy, t cũng không biết nên để là nền tảng Quả Cam hay là Tranh Tử nữa, tên là 橙子
Chó lai duỗi người, Lục Thận Hành nắm lấy bàn chân nó.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này là một trong những khách trọ của Hạ Minh, Nghiêm Thư, là một người lương thiện.
Nghiêm Thư làm đồ họa game cho một công ty nước ngoài, là bạn trai đương nghiệm của nữ chính Mưu Vân tại thế giới này, và cũng sớm sẽ trở thành lốp dự phòng chính.
Mà Hạ Minh không lâu sau cũng thành lốp xe dự phòng số hai sau anh.
Mưu Vân có một mối tình đầu, cũng chính là nam chính Trần Dương.
Dau khi Trần Dương ra nước ngoài cô gặp được Nghiêm Thư.
Nghiêm Thư lớn hơn Mưu Vân gần mười tuổi, xem cô như bảo bối nhỏ, tốt với cô không còn lời gì để nói.
Sau khi nhà cô xảy ra biến cố còn cho cô tiền chu cấp vào đại học, sau khi cô tốt nghiệp lại dốc lòng cho cả vật chất lẫn tình yêu, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.
Trần Dương về nước, Mưu Vân bắt đầu không bình thường, hai người nối lại tình xưa.
Nghiêm Thư rời khỏi trò chơi.
Làm một nam phụ thâm tình, Nghiêm Thư cũng như bao nam phụ trong tiểu thuyết khác.
Lúc không có nam chính thì ở bên nữ chính, một khi nam chính xuất hiện, cũng chỉ có thể đẩy nữ chính còn y nguyên không chút xây xát nào vào trong lồng ngực nam chính.
Hơn nữa còn chúc phúc, thầm lặng bảo vệ, không oán hận không hối tiếc.
Càng đáng sợ hơn chính là, nữ chính có khó khăn gì, xuất hiện trước hầu hết sẽ là nam phụ.
Mưu Vân thương tâm khổ sở, gọi điện thoại cho Nghiêm Thư gọi, cãi nhau mâu thuẫn với Trần Dương cũng tìm anh.
Nghiêm Thư lật qua lật lại giữa hy vọng và thất vọng.
Anh đợi Mưu Vân cả đời, cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Chỉ số bi tình ba sao.
Lục Thận Hành xoa xoa thái dương, dưới vầng hào quang của nữ chính, Hạ Minh cũng thích Mưu Vân, đều là lốp dự phòng.
Cậu ta khác Nghiêm Thư, Nghiêm Thư là leo lên được rồi lại bị đá xuống dưới, còn cậu ta trước sau chưa từng lên nổi, thuộc về kiểu lốp dự phòng hạ đẳng bám đầy mạnh nhện.
Tiếng gõ cửa làm thần kinh Lục Thận Hành căng thẳng trong nháy mắt.
Hắn cá chép lộn mình, nhanh chân ra mở cửa.
Đứng ở cửa chính là một cô gái trẻ tuổi.
Cô nàng mặc một bộ áo ngủ bướm màu hồng nhạt, tóc ngắn ngang tai, trên đầu kẹp một cái kẹp tóc tai thỏ màu đỏ, khuôn mặt trái xoan lộ hoàn toàn ra bên ngoài đeo một cặp mắt kính màu đen không tròng, hai cặp mi giả quá dài không ngừng run rẩy, cứ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Chủ nhà, sao lại thế này, tủ lạnh thế mà lại có con gián, tởm muốn chết đi được!”
Đây là một người trong cặp người yêu trẻ sống tại phòng ngủ chính, Trương Bình.
Mở một cửa hành Taobao, cũng giống như Hạ Minh, ngày nào cũng ở nhà, lê dép lê đi tới đi lui.
Lục Thận Hành mở cửa tủ lạnh ra, một mùi lạ xộc thẳng vào mặt, hắn suýt thì ói ra.
Đôi mắt lia đến chỗ con gián đang chui vào bọc nilon, cổ họng hắn cuộn trào.
“Thấy chưa? Còn không phải chỉ có một con!” Trương Bình duỗi cổ, cô đột nhiên thét chói tai, “Nhìn kìa, ở bên đó còn có con lớn hơn kìa!”
Lục Thận Hành thờ ơ, cái tủ lạnh này vừa bẩn vừa bừa, đầy là nước lèo dầu mỡ không biết tên, y như đống rác, có gián cũng không có gì lạ.
Hắn duỗi tay lật lật mấy cái túi nilon ghê tởm không chịu được, chỉ vào cái hộp trong suốt dùng một lần trong góc, trên đó có rất nhiều thứ màu vàng lổm ngổm, còn có lông xám dài.
Dạ dày Lục Thận Hành nhộn nhạo, “Đây là của ai?”
Trương Bình nhìn một cái, không cần suy nghĩ nói: “Hình như là của tôi.”
“Đã mốc meo hết cả rồi còn để bên trong làm cái gì? Để làm mẫu vật à?” Giọng điệu Lục Thận Hành gay gắt.
Cái gì cũng nhét vào trong tủ lạnh, nhét xong rồi quên, để nó im ỉm nằm ở đó, chờ nó hư hết mọc lông được cũng là một loại kiên trì.
Trương Bình không thể phản bác, chỉ muốn tát cái miệng mồm lanh chanh của mình.
“Buổi tối chờ đủ người, xem xem tủ lạnh có cái gì không cần, ném xong thì thu dọn.
"
Lục Thận Hành nói xong liền rời đi, lát sàn nhà trên mặt đất đã nhếch cả lên, vang tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
Hắn trở về phòng, đóng sầm cửa lại, con chó nhỏ trên giường bị dọa run lên, dựng đuôi sủa thấp vài tiếng, sau khi nhìn rõ tình hình mới quay về ổ.
Lục Thận Hành nhìn căn phòng, không biết lấy từ chỗ nào ra, hắn mò được nửa túi mì sợi, còn có một chút cà rốt và cải trắng, ném hết vào nấu thành một nồi, thò thẳng đũa vào nồi ăn.
“Mày cũng muốn ăn à?” Lục Thận Hành đá đá chó con.
Không biết chạy tới từ lúc nào, một chân đạp lên mặt dép lê, hai chân túm lấy ống quần hắn, ủn ủn lên trên, trông rất đáng yêu.
Lục Thận Hành vớt vớt nước lèo trong nồi, vớt ra một nửa số mì sợi, “Nhiêu đây thôi, mày lót bụng đi, buổi tối lại ăn tiếp.”
Chó con ăn mì sợi xong lại liếm miệng, vẫy đuôi không ngừng với Lục Thận Hành, muốn ăn nữa.
Lục Thận Hành sờ sờ đầu nó, “Để buổi tối đi.” Hắn suy nghĩ một chút, thốt ra một câu: “Về sau mày tên là Tiểu Bạch.”
Dọn phòng sạch sẽ mất khoảng một tiếng, Lục Thận Hành cầm theo hai túi rác lớn ra cửa, Tiểu Bạch tung ta tung tăng đi theo.
Trương Bình đứng ở bồn rửa ly nước nhìn thấy Lục Thận Hành thì rất đáng ngạc nhiên, “Chủ nhà, cậu đi ra ngoài à?”
Lục Thận Hành tùy ý ừ một tiếng, dùng chân giữ cửa, hắn đi xuống mấy bậc thang thì quay đầu nhìn lại, khóe miệng co giật.
Tiểu Bạch đứng tại chỗ trên cầu thang, đôi măt vừa to vừa tròn nhìn Lục Thận Hành, tứ chi nhỏ lùn run run rẩy rẩy, không dám xuống lầu.
Lục Thận Hành: “…”
Hắn vươn tay ôm lấy mông chó con, quần áo bị hai bàn chân thịt túm chặt lấy.
Tiểu khu đều là nhà sáu lầu, xanh hoá tốt.
Lục Thận Hành ném rác xuống, dẫn Tiểu Bạch đi dạo, ôm nó đến trước cửa siêu thị mua bao thuốc và bật lửa, tiện lấy thêm một ít đồ ăn vặt.
Hắn ngồi xuống một cái ghế đối diện tòa nhà, đặt Tiểu Bạch ở bên cạnh, mở hộp châm một điếu thuốc.
Ngày đông, mặt trời xuống núi, nhiệt độ giảm xuống không ít.
Người tan tầm nhiều dần, Lục Thận Hành bỏ khoai tây chiên vào miệng, một tay xách túi, một tay ôm Tiểu Bạch, đi nhanh tới chỗ người đàn ông đang đi về phía mình.
“Nghiêm Thư.”
Người đàn ông nghe vậy quay đầu lại, khóe môi Lục Thận Hành giương lên.
Phiêu đãng lâu như vậy, đây là khuôn mặt xinh đẹp nhất hắn từng gặp, không phải vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, càng không có chút lực công kích nào, chỉ đơn giản dứt khoát là xinh đẹp thôi, rất thoải mái.
Thân hình người đàn ông thon dài, anh mặc áo khoác nỉ xám vừa người, mũi bị lạnh hơi ửng hồng, làm người ta muốn liếm một cái.
Ánh mắt Lục Thận Hành càng sâu, “Mới tan làm à?”
“Ừm.” Nghiêm Thư không nhận ra được khác thường, anh nhìn Tiểu Bạch trong lồng ngực Lục Thận Hành, “Chủ nhà, con chó này là giống chó gì vậy?”
Lục Thận Hành cười nói: "Chó lai.”
Nghiêm Thư kêu à, nhìn thấy đôi mắt ướt sũng của chó con, lòng anh mềm nhũn, nhịn không được duỗi tay gãi gãi cằm nó
“Tên là gì thế?”
“Tiểu Bạch.”
“… Rất thuận miệng.”
Mắt Lục Thận Hành hơi nheo lại, hắn đã không cần phải sờ mắt cá chân hay sờ cửa để xác nhận nữa rồi.
Qua nhiều đời như vậy, cái cảm giác rung động mãnh liệt ấy không thể nhòa đi được.
Dường như lúc này Nghiêm Thư mới phát hiện ra ánh mắt của Lục Thận Hành, anh nghiêng đầu, đường nét sạch sẽ rõ ràng ở dưới ánh đèn