Ngô Tranh nằm trên giường tới trời tối, trong đầu toàn nhớ lại những gì đã trải qua cùng Kỷ Niệm.
Nếu như lần trước lúc nàng rời khỏi Luân Đôn, nàng vẫn mơ hồ không biết mùi vị đau là gì.
Bây giờ, nàng rất hiểu tỏ tâm tình của mình, nàng muốn ở cùng với Kỷ Niệm.
Ngô Tranh ngồi dậy thì trời đã tối, đã 9 giờ rồi.
Trong điện thoại có 6 cuộc gọi nhỡ của Hiểu Lạc, Ngô Tranh gọi lại. Điện thoại vừa reo, liền nghe giọng nói oán trách: "Ngô Tranh! 3 năm cậu không về, vất vả lắm mới trở về, lại biến mất không nói một câu. Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hiểu Lạc...."
Người đầu bên kia ngẫn người, im lặng vài giây, hình như đang sợ vì giọng nói chán nản của Ngô Tranh.
"Sao vậy! Tiểu Tranh?"
"Hiểu Lạc, cậu đang ở đâu?" Ngô Tranh đột nhiên sợ hãi nàng không có muốn cô đơn một mình. Ba năm qua nàng chỉ có một mình, ba tháng qua nàng có thói quen hai người ở chung, lúc này trở về có một mình, nàng không thể thích ứng được.
Ngô Tranh và Hiểu Lạc đang ở trong phòng của Hiểu Lạc, Phương Triết bị đá văng qua một bên.
Hiểu Lạc giả vờ không để ý đến tâm trạng âm u của Ngô Tranh, từ tầng thấp nhất của tủ sách lấy ra một cái rương nhỏ, mở ra, tràn đầy bưu thiếp. Lấy ra vài từ lắc lư, nhìn Ngô Tranh cười.
Ngô Tranh thán phục, đến gần, cũng nằm sấp xem: "Nhiều như vậy à?" Khi đến một nơi mới, nàng sẽ gửi một tấm bưu thiếp cho Hiểu Lạc, mặt sau giải bày tâm tình và lời chúc phúc. Không ngờ, chỉ một tấm bưu thiếp, cũng đầy cả rương.
Hiểu Lạc cười đắc ý: "Đúng vậy, khi cậu gửi đi, cũng không nghĩ nhiều như vậy chứ gì?" Lấy ra một tấm: "Cậu xem, cái này ở Quế Lâm, là khi cậu vừa rời khỏi nhà, mặt sau còn viết bảo mình cố gắng thi cuối kỳ. Khi đó, mình mới năm 3 đại học, vẫn còn rất trẻ."
"Bây giờ cũng đâu có già, cũng trở thành vợ của người khác, hì hì, đều do cậu thích kết hôn sớm." Ngô Tranh cười cầm lấy, chăm chú nhìn nét chữ ba năm trước của nàng, vừa quen thuộc cũng xa lạ, trong lòng cũng xúc động: "Chỉ mới ba năm, mà cảm thấy rất lâu rồi."
Hiểu Lạc để tấm bưu thiếp xuống, xuống đất ngồi dựa vào giường, rồi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thong thả nói: "Tiểu Tranh, thật ra mình rất hâm mộ cậu."
"Hử?" Ngô Tranh cầm một đống bưu thiếp giơ lên nhìn.
"Cậu mãi mãi chẳng bao giờ chùn bước, luôn làm những việc mình muốn làm." Ly nước ấm trong tay bốc hơi, Hiểu Lạc nâng lên, sưởi ấm tay: "Hơn nữa, giống như chẳng bao giờ có tâm sự, luôn mỉm cười."
"À." Ngô Tranh cầm tấm bưu thiếp năm trước lúc nàng ở Nhật Bản trên núi Phú Sĩ nhìn: "Cậu đang khen ngợi hay chế nhạo mình đây."
"Kỷ Niệm đâu?" Hiểu Lạc đột nhiên quay qua, nhìn Ngô Tranh.
"Hả?" Hiểu Lạc vừa nhắc đến cái tên này, Ngô Tranh liền ngạc nhiên, sau khi kinh ngạc nhiên xong, vẻ mặt lại mơ hồ, bỏ tấm bưu thiếp xuống, ngồi bên cạnh Hiểu Lạc, cúi thấp đầu giọng nói mất mác: "Cô ấy về Anh Quốc rồi."
"Tiểu Tranh, cậu thích cô ta sao?" Hiểu Lạc chăm chú nhìn người bạn bên cạnh, nhìn Ngô Tranh đang cúi thấp đầu, cả buổi cũng không cử động, bỗng nhiên gật đầu nhẹ, Hiểu Lạc tưởng rằng đây là cảm giác của cô.
"Vậy cậu..." Hiểu Lạc hít một hơi thật sâu, chỉ vào cái bụng của Ngô Tranh: "Vết sẹo trên người cậu cũng vì cô ta sao? Còn có..." Liền nắm lấy tay Ngô Tranh: "Cái này, cũng vì cô ta luôn sao?"
Ngô Tranh nhìn vết thương trên tay, cười lên. Dường như trên người nàng đều là dấu vết của Kỷ Niệm, giây phút nào cũng đang nhắc nhở nàng, có một người tên là Kỷ Niệm, mình cam tâm tình nguyện chết vì cô ấy.
"Coi như là vậy đi." Nàng gật đầu.
Hiểu Lạc hít một hơi thật sâu. Mặc dù trong lòng cũng biết câu trả lời này, nhưng bây giờ nghe Ngô Tranh nói ra, lại có một cảm giác khác. Từ nhỏ cô không biết hai người con gái cũng có thể yêu nhau, đột nhiên chuyện như vậy lại xảy ra trên người bạn thân cô, thật không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, tiểu Tranh từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên động lòng.
Hiểu Lạc cũng không biết nói gì, chỉ nắm tay Ngô Tranh, cả buổi mới mở miệng nói ra: "Tiểu Tranh, cô gái kia, nhìn không giống là người bình thường."
Ngô Tranh cười, "Đúng vậy, mình cũng không biết gia đình của cô ấy, vả lại hình như rất có tiền."
"Cái kia..." Hiểu Lạc nói không được câu, hai người không thích hợp.
Ngô Tranh tiếp lời: "Mình biết, mình và cô ấy là người của hai thế giới. Nhưng cô ấy là người không bao giờ ăn sáng, trong nhà chỉ có một màu đen như mực, luôn say xỉn, cũng không yêu quý bản thân, hình như còn rất cứng đầu và hay cãi nhau với người trong nhà. Mình biết, mình không xứng với cô ấy. Mình chỉ là muốn ở cạnh cô ấy mà thôi........" Nói qua, có chút nghẹn ngào.
Hiểu Lạc giật mình, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Ngô Tranh khóc, Ngô Tranh là một người đem tất cả đau khổ giấu ở trong lòng, bây giờ lại vì Kỷ Niệm, ở trước mặt mình lại khóc như vậy.
Hoảng hốt qua đi, trong lòng chính là đau. Hiểu Lạc đến gần ôm chặt Ngô Tranh, trong lòng cảm khái, đó là cô gái như thế nào?
Nhìn Ngô Tranh dần dần yên bình tĩnh lại, Hiểu Lạc liền đổi chủ đề, cẩn thận đề nghị: "Ngày mai, chúng ta đi thăm chú và dì đi?"
Ngô Tranh dừng lại, nét mặt càng xám xịt, rất lâu mới mở miệng: "Phải rồi, đã lâu rồi mình cũng không thăm họ."
Sáng hôm sau, Hiểu Lạc cùng Ngô Tranh đón xe buýt đi đến nghĩa trang.
Trong xe, Ngô Tranh nhìn thấy bên cạnh có một gia đình cười cười nói nói, hình như đang đi du lịch. Ngô Tranh nhíu mày, mở lớn mp3. Có phải khi người thân qua đời, người ta sẽ có lúc quên được đau khổ lúc đó? Như vậy tốt sao? Người đã mất không phải đều hi vọng người ở lại có thể hạnh phúc sao?
Đây là mộ hợp táng. Trên phiến đá là tên của cha mẹ, 5 năm trước đã từng mỉm cười với Ngô Tranh.
Nhớ ngày xây mộ, nhà điêu khắc ngậm thuốc lá, trong làn khói híp mắt hỏi Ngô Tranh là khắc chữ phồn thể hay giản thể. Có cần lý lịch cuộc đời, mạ vàng chữ, khắc thêm sư tử không?
Khi