Ngô Tranh trở về căn phòng quen thuộc, bỏ túi sách cùng cây đàn ghita xuống, quay đầu lại, nhìn Kỷ Niệm đang dựa vào cánh cửa, ôm hai tay nhìn nàng cười, quyến rũ lại dịu dàng giống như ánh trăng.
Nàng nhìn ra được, Kỷ Niệm rất là vui vẻ.
"Nhớ tôi sao?" Kỷ Niệm ở bên cạnh nói, khóe miệng thì đang cười.
Cô làm sao cũng không ngờ, cô nhóc lại đuổi theo cô về Luân Đôn. Báo hại kế hoạch của cô bị phá hỏng, nên trừng phạt Ngô Tranh thế nào vì dám để cô đau lòng hai ngày đây?
"Ha ha." Dĩ nhiên Ngô Tranh cũng không nói được mấy chữ kia, chỉ đứng cười khúc khích.
Kỷ Niệm nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong cười khúc khích, tự nhiên cơ thể nóng bừng, không còn khống chế được. Cô đi tới, nhẹ nhàng ôm Ngô Tranh. Cảm thấy thân thể kia đầy đặn trong vòng tay của cô, thỏa mãn than nhẹ: "Ngô Tranh, tôi rất nhớ em."
Trong nháy mắt Ngô Tranh được Kỷ Niệm ôm dịu dàng như vậy đánh trúng vào tim, tất cả do dự mấy ngày nay cũng tan thành mây khói, nàng cũng đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng ôm Kỷ Niệm lại: "Tôi... Tôi cũng rất nhớ chị."
Như vậy là đủ rồi, đủ rồi. Ngô Tranh từ từ nhắm hai mắt lại, tham lam cảm nhận cái ôm của Kỷ Niệm.
Giây phút này, nàng cảm thấy mình quyết định trở về là chính xác nhất.
Ngày thứ hai, mấy ngày nay Kỷ Niệm toàn ăn bánh mì khô, bây giờ lại có đồ ăn sáng nóng hổi mới ra lò.
Ngô Tranh còn đang ở trong bếp bận rộn, Kỷ Niệm không chờ nữa lên bàn ngồi, tâm trạng đang rất tốt.
Ngô Tranh không để cô chờ quá lâu, chỉ một chút từ bếp bưng ra hai cái chén nhỏ. Dưới ánh mắt chờ đợi của Kỷ Niệm, đắc ý mở ra: "Bánh gato jambông."
Bữa sáng là một cái bánh màu vàng, nhìn thì mềm mại như rau câu, mặt trên có rắt một ít hành băm màu xanh, lại thêm jambông đỏ. Nhìn đẹp đến không nỡ ăn.
Tâm tình Kỷ Niệm càng tốt hơn, ngay lập tức cầm lấy chén nhỏ, cắm một cái. Vị trứng gà từ miệng lan ra toàn thân, dĩ nhiên không ngán.
Ngô Tranh nhìn dáng vẻ Kỷ Niệm ăn rất thỏa mãn, cười lên: "Chờ một chút, còn nữa đó."
"Còn nữa?" Kỷ Niệm xoay đầu, nhìn thấy Ngô Tranh lại bưng ra một dĩa cơm nắm, bên trên còn có cẩu kỷ, rất tinh xảo.
"Đây là món gì?" Kỷ Niệm gấp lên một ít.
"Cơm trân châu." Ngô Tranh cũng ngồi xuống, cười nói: "Dùng thịt heo, gạo nếp, nấm mộc nhĩ đen trộn lại rồi nắm thành. Khà khà, tại nhìn thấy trong tủ lạnh có nắm mộc nhĩ đen với nấm hương. Nếm thử xem, có thích không?"
Không đợi Ngô Tranh nói, Kỷ Niệm đã cắn một cái, đã quên lúc ăn cơm là không được nói chuyện, gật đầu vừa ăn vừa khen ngợi: "Mặn mặn ngọt ngọt, mùi vị cũng không tệ! Chưng cơm cũng vừa đúng lúc, không mềm không cứng."
Ngô Tranh chống cằm, cười híp mắt, nhìn Kỷ Niệm tràn trề thỏa mãn. Nàng cảm thấy, dù chỉ một chút chuyện nhỏ, cũng có thể làm cho Kỷ Niệm vui vẻ.
Gấp viên thuốc trân châu thứ hai tâm trạng Kỷ Niệm rất tốt, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chúng ta đi du lịch đi."
"Hả?" Ngô Tranh cũng ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc vì câu nói của Kỷ Niệm: "Chúng ta" đang nói ai.
"Ngày 8 tháng 1 mới khai giảng, đúng lúc có thể đi du lịch, em muốn đi chỗ nào?" Kỷ Niệm đang vui vẻ, bỏ đũa xuống, để tay lên bàn, nhìn Ngô Tranh chằm chằm cười híp mắt.
"Chúng ta?" Ngô Tranh vẫn còn do dự vì cái chủ ngữ.
"Ừ." Kỷ Niệm gật đầu, nghiêng đầu suy nghĩ: "Một tháng, hay đi vùng nhiệt đới đi, khí hậu tốt hơn." Kỷ Niệm dừng một chút, bổ sung: "Em nghĩ nên đi đâu đây?"
Nói đến đây, có hơi chột dạ. Lúc này mới phát hiện, hình như cô đã kiên quyết muốn giữ Ngô Tranh ở lại Luân Đôn rồi.
"Ách....." Ngô Tranh mong chờ đến mức tay run run. Nàng cắn một miếng gato, nói nhỏ: "Vậy, Maldives.....?"
"Maldives?" Kỷ Niệm suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Ừ vậy thì đi."
Sau đó, Ngô Tranh liền kinh ngạc với hành động và tốc độ của Kỷ Niệm, nàng mới từ phòng bếp rửa chén xong đi ra, thì nhìn thấy Kỷ Niệm ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại lắc lư qua lại, đang nhìn nàng cười quyến rũ: "Vé máy bay tôi đã đặt xong. Sáng sớm ngày mai đi."
"Hả?" Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm đang vui vẻ, trong lòng không thể tin nổi: "Nhanh như vậy? Thế.....khách sạn........" Madives là một đảo nhỏ, nếu muốn đi du lịch ít nhất phải đặt khách sạn trước một tháng. Huống chi bây giờ là tết của Natividade, là thời gian cao điểm nhất của Maldives. Kỷ Niệm nói đi là đi?
"Đi trước rồi nói sau, dù sao bây giờ đặt trước cũng không có, nếu không được thì ở bãi biễn dựng lều mà ngủ." Người đẹp cười lên, dáng vẻ cứ thuận theo tự nhiên đi.
Đến tận khi lên máy bay, Ngô Tranh vẫn còn không thể tin. Nàng thật sự đi Malvides hả? Cái vùng đất trời xanh mây trắng, bóng dừa che nghiêng, nước biển trong xanh, với Kỷ Niệm?
Ngô Tranh đi máy bay nhiều lần như vậy, hôm nay bên cạnh lần đầu tiên có người đi cùng.
Hai người ngồi bên nhau, Kỷ Niệm dựa vào cửa, cô đeo phone, đắp chăn mỏng, ngồi xem tạp chí. Ngô Tranh càng lúc càng phát hiện, khi Kỷ Niệm im lặng, có một sức hấp dẫn đặc biệt. Mỗi lần nhìn, nàng đều quên luôn cả thở.
Đang nhìn Kỷ Niệm say mê, người đẹp liền quay đầu nhìn qua, nhếch môi cười, xong rồi cúi đầu xem tạp chí tiếp.
Ngô Tranh nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, quả nhiên gương mặt đỏ lên. Hình như gần đây mỗi lần nhìn lén Kỷ Niệm liền bị phát hiện, là vì ánh mắt của nàng càng ngày càng nóng rồi sao.
Thời tiết tốt, đến thủ đô Male của Maldives đã là buổi chiều hôm sau.
Máy bay đáp xuống, quả thật trời xanh mây trắng như trong truyền