Đi tới một góc yên tĩnh dưới sàn nhảy, liền nhìn thấy hai nam một nữ đứng ngoắc tay. Kỷ Niệm khẽ mỉm cười, bước tới hai bước, ôm lấy từng người.
Ninh Tường chồng của tiểu Nhiễm cười ha hả: "Vừa thấy Niệm Niệm là toàn thân mềm nhũn, hèn gì 5 năm trước ai cũng gọi là máy phát điện." Tiểu Nhiễm vừa nghe thấy, giả vờ giận, đánh một chưởng vào bụng Ninh Tường: "Đánh chết anh! Kết hôn rồi vẫn chưa bỏ ý định với Niệm Niệm à."
Ninh Tường cực kỳ phối hợp, như bị trúng đạn lùi về sau một bước, ngã xuống salong, vẻ mặt khoa trương làm mọi người cười to.
"Niệm Niệm sắp tốt nghiệp rồi à?" Thương Như Quân bên cạnh lên tiếng hỏi. Đây là một cô gái dịu như ngọc, có mấy phần giống với Zora, nhưng tính tình cực kỳ nghiêm khắc và cẩn trọng. Chỉ vài năm ngắn ngủi, cô và Giản Mặc đã có thứ hạng cao trong ngành kế toán quản trị.
"Đúng vậy." Kỷ Niệm ngồi xuống, nhìn mấy người bạn tâm trạng thật tốt: "Năm nay chắc phải tốt nghiệp rồi."
"Cậu có quay về không?" Đây là vấn đề ai cũng quan tâm, lại do Giản Mặc bạn trai của Thương Như Quân nói ra, nhất thời mọi người đều yên lặng, nhìn chằm chằm Kỷ Niệm, ánh mắt Tôn Vân Viễn cũng đang chờ mong.
"Không biết nữa..." Kỷ Niệm kéo dài âm thanh, "Chắc cũng không trở về đâu."
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều thở dài, tiểu Nhiễm thì giả bộ lại gần ôm Kỷ Niệm khóc lớn, Ninh Tường liền cười to, nhìn Tôn Vân Viễn trêu trọc: "Vân Viễn đừng ở Trung Quốc chờ, mau đuổi theo đi."
Giản Mặc cũng cười đi ra, hỏi Kỷ Niệm: "Bây giờ vẫn chưa có người ứng tuyển cố định phải không? Anh với Vân Viễn vẫn còn cơ hội chứ?" Giản Mặc lên tiếng, Thương Như Quân lập tức theo sao, nói thêm một câu: "Cậu đừng tùy tiện, mình cảm thấy Vân Viễn cũng được."
Trong nháy mắt Kỷ Niệm đã biến thành mục tiêu công kích, liếc mắt nhìn Vân Viễn thoáng lúng túng, khoa trương đứng lên: "5 năm không gặp, khó có dịp gặp nhau, mình còn trở lại là được rồi." Còn chưa bước lên đã bị tiểu Nhiễm ôm lấy, chỉ vào đám sói lang đối diện: "Đổi đề tài đổi đề tài, ai dám chọc Niệm Niệm nhà em không vui hả. Coi chừng em đó!"
Chỉ một câu nói mọi người trong bàn đều cười lên, bầu không khí liền dễ chịu hơn, Ninh Tường đứng lên nói với tất cả: "Đừng ngồi nữa, cùng ra sàn nhảy nhảy đi". Kỷ Niệm còn chưa lên tiếng, đã bị kéo vào sàn nhảy.
Từ lúc quen biết Ngô Tranh đến nay, hầu như Kỷ Niệm rất ít khi đến bar nên lập tức bị đốt nóng bởi bầu không khí này. Không ngờ âm nhạc có thể giải phóng cảm xúc mãnh liệt của con người như thế, hừng hực buông thả, rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt xung quanh. Bức tường người vây quanh một vòng nhìn người đẹp nhảy nhót.
Tôn Vân Viễn và mấy người kia cũng lùi qua một bên, Ninh Tường đụng cánh tay Tôn Vân Viễn: "Cậu cũng biết nhẫn nại ghê! Cũng không thể hiện ra, bộ muốn cho người khác cướp đi sao."
Tôn Vân Viễn lòng tràn đầy yêu thích, ánh mắt tham lam nhìn vào cô gái đang nhảy múa kia. Như một đám lửa từ từ thiêu đốt anh.
Khi rời khỏi Anchorage bar thì cũng là nửa đêm, vì đặt phòng cùng đường, nên ba nam ba nữ, 6 người chậm rãi cùng đi về phòng.
Giản Mặc và Thương Như Quân nắm tay nhau đi cuối cùng, vừa ngắm trăng và sao. Tiểu Nhiễm và Ninh Tường thì chạy phía trước chơi đùa, rồi cười vang. Vân Viễn và Kỷ Niệm, một trước một sau.
Đi vài bước, Vân Viễn dừng lại, yên lặng chờ đợi Kỷ Niệm, cùng nhau đi.
Kỷ Niệm nhìn anh ta một cái, trong lòng liền thở dài, người khác cô có thể không do dự mà từ chối. Nhưng người này giống như là anh trai yên lặng chờ đợi cô bảy năm, Kỷ Niệm cũng không muốn nói thẳng ra, cô không muốn từ chối.
"Niệm Niệm, mấy năm nay em có khỏe không?" Vân Viễn chắp tay sau lưng đi từ từ, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
"Cũng tốt." Kỷ Niệm đi lệch về hướng bên trái, cố gắng cách xa một chút. Động tác như vậy cũng không giấu được ánh mắt của Tôn Vân Viễn, anh ta yên lặng nhìn Kỷ Niệm: "Dường như em đã thay đổi nhiều."
"Ừ?" Kỷ Niệm cười lên, nhìn về phía Vân Viễn: "Thay đổi ở chỗ nào?"
"So với trước kia, hình như...." Vân Viễn suy nghĩ, làm sao giải thích cái câu này: "Càng phóng khoáng hơn."
"À." Kỷ Niệm cười, cũng không trả lời.
Trên đường đều im lặng, Vân Viễn cảm thấy sắp có nguy hiểm tới. Mấy năm nay không phải là không có liên lạc, nếu rảnh rổi anh ta sẽ đi thành phố hỏi về Kỷ Niệm. Bất kỳ lúc nào, dường như Kỷ Niệm luôn bài xích với anh ta. Mà bây giờ, ngay cả bước đi cũng có khoảng cách với nhau, Kỷ Niệm luôn muốn cách xa anh ta.
Vân Viễn nhìn sang, ánh trăng soi sáng gương mặt tinh xảo của Kỷ Niệm, đẹp đến rung động lòng người.
Trong lòng cô ấy đã có người khác sao? Đột nhiên anh ta suy nghĩ như vậy, trong lòng liền bực bội lên. Đợi bảy năm, sao lại có kết quả này.
Ngày mai là đêm giao thừa, Vân Viễn nắm tay thật chặt, nên thổ lộ thôi.
Vân Viễn đưa Kỷ Niệm đến cửa, nhẹ nhàng ôm lấy chào tạm biệt. Nhưng khi ôm cơ thể đó trong lòng, anh lại không nỡ buông ra. Kỷ Niệm cảm thấy không đúng, đang chuẩn bị lên tiếng, thì cửa phòng mở ra. Cô nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Ngô Tranh, ngay lập tức, Ngô Tranh đóng cửa trốn vào phòng.
Trong lòng Kỷ Niệm liền căng thẳng lên, cũng không muốn nói chuyện, dùng lực đẩy Vân Viễn ra, sắc mặt cũng trầm xuống: "Anh trở về đi, tôi cũng tới cửa rồi." Không nhìn Vân Viễn nữa, vẻ mặt lạnh lùng mở cửa phòng đi vào.
"Ngô Tranh!" Kỷ Niệm cũng không thèm bỏ giày ra, nhanh chóng đi đến phòng ngủ. Thì thấy nàng đang ngồi trên giường xem tivi, đang muốn giải thích, Ngô Tranh liền quay lại, cười lên: "Chị về rồi."
"Tôi..." Nghe Ngô Tranh nói như vậy, ngược lại Kỷ Niệm cũng không biết nói gì, quay ra ngoài tháo giày ra, rồi quay vào ngồi bên cạnh Ngô Tranh cùng xem tivi.
Trong phòng, ngoại trừ âm thanh của tivi thì không còn gì khác, Kỷ Niệm hơi lúng túng, yên lặng nhích lên phía trước: "Buổi tối em ở nhà làm gì."
"Xem tivi. Chỗ này có đài tiếng Trung, ở đây còn nghe được tiếng trung thật tốt." Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm cười.
Làm sao Kỷ Niệm không nhìn ra chứ, nụ cười kia quá mức phô trương, không được tự nhiên.
Ngô Tranh cười, rồi lại chăm chú vào tivi, cái gì cũng không hỏi. Kỷ Niệm giận dữ, hận không thể ném cái tivi xuống biển cho cá ăn. Muốn giải thích, nhưng nói ra lại như giấu đầu lòi