Lúc ăn cơm tối, tâm trạng Ngô Tranh càng nặng nề, cũng không thèm ăn. Ăn vài miếng rồi để dao nĩa xuống.
Kỷ Niệm nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, cười trộm. Vẫn là Vân Viễn hiểu tâm ý, cũng buông dao nĩa xuống, hỏi: "Ngô Tranh sao ăn ít vậy? Có phải không hợp khẩu vị? Có muốn ăn gì khác không?"
"Không cần đâu." Ngô Tranh khoát tay, nhân tiện tìm cớ: "Cảm thấy đau bao tử."
"Có thuốc không? Có cần đi bác sĩ không?" Vân Viễn vẫn không yên lòng.
"Không sao đâu, không cần lo lắng, một chút là hết à." Ngô Tranh nói xong, liền quan sát Tôn Vân Viễn, phải nói đây là người đàn ông tốt, anh ta yêu Kỷ Niệm, rất yêu, vô cùng cẩn thận, lại rất đẹp trai, cũng không có con, đối với bạn bè thì rất quan tâm. Hình như, đối với Kỷ Niệm rất tốt.
Ngô Tranh nhẹ nhàng thở dài, không muốn đòi hỏi gì. Có người ưu tú như vậy theo đuổi Kỷ Niệm, nàng nên mừng cho Kỷ Niệm chứ nhỉ?
Sau cơm chiều trăng trên đảo lại tròn, ở quán bar dương cầm Drifter's Club, cùng Kỷ Niệm gặp bạn bè tại đây.
Ngô Tranh không thích nơi đông người, chào hỏi xong rồi ngồi một góc trên sopha không nói nữa. Len lén đánh giá bạn bè của Kỷ Niệm, mỗi người đều có khí chất đặc biệt. Nếu muốn hỏi chỗ nào giống nhau, thì chính là "quý khí".
Ngô Tranh bỗng nhiên hơi co người lại, cảm thấy thế giới của Kỷ Niệm thật xa xôi.
Kỷ Niệm bị tiểu Nhiễm kéo đi chơi đàn dương cầm, Ngô Tranh ngạc nhiên, có cảm giác vẫn còn chút tro tàn đang cháy. Kỷ Niệm chơi piano! Không khỏi chờ mong, chăm chú nhìn Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm giống như nhìn thấy ánh mắt của Ngô Tranh, nhìn qua, cong khóe miệng lên cười, hỏi: "Có phải muốn nghe không?"
Ngô Tranh còn chưa trả lời, Tôn Vân Viễn ở bên cạnh liền gật đầu, giọng nói vui vẻ: "Dĩ nhiên là muốn nghe."
Ngô Tranh ngạc nhiên, lập tức lui về sau, cúi đầu. Thì ra, là nói với anh ta.
Một bàn đầy người lập tức châm chọc Kỷ Niệm: "Còn bày đặt, còn cần Vân Viễn đồng ý à, mau mau đi thôi."
Ngô Tranh nghe xong, liền cúi đầu thấp hơn, nên không nhìn thấy được vẻ mặt Kỷ Niệm lúc đó đang tức giận.
Khi tiếng đàn dương cầm vang lên, Ngô Tranh mới ngẩng đầu nhìn. Nữ vương bệ hạ của nàng đang ngồi trước dương cầm, xinh đẹp tiên nữ từ ánh trăng rơi xuống. Bài nhạc cũng không khó, là <<always with me>> của Joe Hisaishi, nhưng cực kỳ động tình. Từng nốt nhạc đơn giản từng lần lập lại, giống như một câu chuyện từng lần tái diễn, cùng nhau trao lời thề. Nhắm mắt lại, tựa hồ có thể cảm giác được dưới bầu trời xanh, có hai người nắm tay nhau, tựa vào nhau.
Khúc dương cầm kết thúc, Ngô Tranh theo bản năng liếc nhìn Vân Viễn bên cạnh. Hồn của anh ta đã sớm bị ném đến Ấn Độ Dương, nét mặt mê gái thấy rõ. Sau đó nhìn Kỷ Niệm, Ngô Tranh vẫn cảm thán. Thật không hổ là Kỷ Niệm, lúc nào cũng làm người ta mất tự chủ.
Kỷ Niệm ngồi xuống, cười uống một hớp nước trái cây: "Đã lâu chưa có đánh đàn, mọi người lại làm cho mình xấu hổ như vậy."
Mọi người cười vang lên, bắt đầu ồn ào.
Ngô Tranh cảm thấy không nên ngồi ở đây nữa: "Tôi có chút không khỏe, tôi đi về trước đây."
"Ừ." Kỷ Niệm nhíu mày, cũng không nói gì nữa.
Chào tạm biệt với từng người, Ngô Tranh ra khỏi club.
Chưa muốn về phòng, Ngô Tranh đi về phía biển, ngồi dựa vào thân cây dừa. Cát vào đêm màu xám bạc, biển màu lam đậm, mặt trăng chiếu sáng khắp nơi, trong lòng Ngô Tranh thì đầy đau thương.
Ngày mai sẽ là một năm mới, ngày cuối cùng không nên để tâm trạng không vui được.
Ngô Tranh chỉnh đốn lại tâm tình, lấy điện thoại ra, không để ý điện thoại đường xa gọi cho Hiểu Lạc.
Bên kia vừa bắt máy, trước tiên là vui vẻ, sau đó nghe được Ngô Tranh đang ở Maldives thì càng kích động. Nói một tràn như học thuộc lòng: "Maldives, nơi đó trời xanh mây trắng, rừng dừa bát ngát, nước xanh trong vắt, nằm ở Ấn Độ Dương, thế ngoại đào nguyên.........."
Ngô Tranh cười: " Vì thế mình sẽ chụp nhiều hình cho cậu."
"Kỷ Niệm đâu?" Bên kia đi một vòng lại vào chủ đề.
"Đi cùng mình." Ngô Tranh vừa nghe đến tên Kỷ Niệm, giọng nói liền trầm xuống.
"Vậy hai người cùng nhau ở Full Moon à? Hưởng tuần trăng mật?" Hiểu Lạc hoàn toàn không nghe ra âm thanh lạ của Ngô Tranh.
Ngô Tranh đang tính giải thích, liền cách đó không xa nghe một câu: "Kỷ Niệm, chúng ta quen biết cũng đã mười năm rồi?"
Hình như! Đó là giọng nói của Vân Viễn!
Thần kinh toàn thân của Ngô Tranh đều căng thẳng, nhỏ giọng nói với Hiểu Lạc: "Mình có việc, phải đi. Nhớ thay mình chúc ba mẹ năm mới vui vẻ." Không chờ Hiểu Lạc trả lời, lập tức tắt máy, trái tim căng thẳng, không dám thở mạnh.
Lập tức đứng lên nhìn bốn phía, bên phải là rừng cây, bên trái có hai người đi tới, hình như đó là nơi duy nhất có thể ra ngoài. Trán Ngô Tranh đầy mồ hôi, phát hiện không có chỗ trốn. Xác nhận nơi này có rất nhiều tán dừa, có thể che cho nàng, nên lại ngồi thụp xuống.
"Đúng vậy, chúng ta quen biết từ hồi học cấp hai." Giọng nói càng lúc gần, đây là tiếng Kỷ Niệm.
"Ừ, anh và A Trạch đồng thời quen với em." Lại là A Trạch? Ngô Tranh theo bản năng vẽ lại cái tên cần nghiên cứu.
"Ừ, cũng lâu rồi."
"Kỷ Niệm, em biết mà, em biết anh vẫn luôn thích em!" Giọng Vân Viễn đột nhiên kích động lên.
"Vân Viễn..."
"Em đừng nói gì cả, Kỷ Niệm! Nghe anh nói." Vân Viễn nhanh chóng cắt lời Kỷ Niệm, giọng nói đầy nhiệt liệt và kích động: "Anh yêu em so với A Trạch thời gian cũng không ít, so trình độ anh cũng không kém hơn. Chỉ là khi đó em chọn cậu ta, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Hai người quen nhau 5 năm, anh chưa từng xen vào. Nhưng bây giờ em chỉ có một mình, cậu ta đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của em. Lại thêm 5 năm nữa, Kỷ Niệm! Em không cần thiết vì cậu ấy mà trầm luân, tội gì em phải dằn vặt bản thân."
Tôn Vân Viễn biểu lộ, Ngô Tranh vô ý nghe lén hoàn toàn chấn kinh rồi.
Thì ra trong lòng Kỷ Niệm luôn có một người như vậy.
Ngô Tranh đang suy đoán, từ hồi học cấp hai thì quen biết nhau. Kỷ Niệm bỏ nhà đi lúc mười tám tuổi, vậy trong thời gian đó luôn ở chung với cái người tên là A Trạch sao?
Yên lặng thật lâu, thì nghe Kỷ Niệm than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Tôi không có, Vân Viễn."
"Em có!" Vân Viễn càng kích động: "Vậy tại sao, trong 5 năm nay em toàn buông thả bản thân mình, Kỷ Niệm, anh biết em không phải là người như thế!"
Kỷ Niệm liền im lặng.
"Kỷ Niệm." Giọng nói Vân Viễn liền dịu dàng: "Để cho anh chăm sóc em đi. Em muốn đi chỗ nào, anh sẽ đi với em, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em, cho dù là nguyên nhân gì cũng không rời khỏi."
"Vân Viễn." Giọng nói Kỷ Niệm liền cứng nhắc: "Anh cất lại đi, tôi không lấy đâu."
Không lấy? Là cái gì? Không lẽ là chiếc nhẫn! Ngô Tranh không dám ló đầu ra nhìn, tim sắp nhảy đến cổ rồi.
"Kỷ Niệm, để cho anh chăm sóc em đi!" Vân Viễn vẫn cố chấp nói.
"Tôn Vân Viễn, tôi đối với anh cho tới bây giờ cũng không có cảm giác. Bởi vì anh là người bạn quan trọng của tôi. Cho nên, tôi không muốn cùng anh chơi đùa."
"Kỷ Niệm..."
"Tôi có người mình thích rồi." Kỷ Niệm nhanh chóng nói một câu cắt lời Vân Viễn.
Ngô Tranh ở một bên nghe được câu này liền ngây người, giống như sét đánh xuống trừng mắt lên, trong lỗ tai nghe tiếng ù ù. Kỷ Niệm có người mình thích rồi? Tại sao nàng lại không biết.
Vân Viễn kinh ngạc liền nghĩ đến Ngô Tranh, được nữa phút, mới do dự mở miệng hỏi: "Thật sao? Là