(Tối hậu thư có nghĩa là: Một cách nói như một lời đe dọa)
Bốn ngày sau Kỷ Niệm quay về thành phố T, máy vừa hạ cánh cô liền chạy tới công ty, không có nói cho người phụ nữ nhỏ bé của cô biết, muốn cho nàng niềm vui bất ngờ.
Khi đẩy cửa văn phòng ra, thật không ngờ, Vân Viễn đã chờ sẵn bên trong. Vẫn như xưa, đứng ngay cửa sổ, chắp tay sau lưng. Kỷ Niệm khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, sao anh ta biết hôm nay mình về?
Vân Viễn nghe thấy tiếng động liền xoay người, Kỷ Niệm trở lại bình thường, không nói gì. Vân Viễn mở lời trước: "Nghe Kỷ Thuần nói hôm nay em về."
Kỷ Niệm gật đầu, cười một chút. Cảm giác gần đây quan hệ của Tôn Vân Viễn và Kỷ Thuần tốt hơn nhiều. Bởi vì cô rất ít lui tới với Kỷ Thuần, Tôn Vân Viễn thì biết rõ Kỷ Niệm không thích người Kỷ gia, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe hai người kia có qua lại với nhau. Kỷ Niệm nói: "Dạo này anh và anh hai thường hay liên lạc vậy?" Kỷ Niệm giả bộ không để ý nói, rồi nhìn vào ánh mắt Tôn Vân Viễn.
Nét mặt Vân Viễn không có chút nào thay đổi, giống như nghe được câu hỏi bình thường, cười lên nói: "Ừ, gần đây gặp mặt có liên quan đến công việc."
Kỷ Niệm gật đầu, cũng không hỏi nữa, ngồi vào ghế của mình. Lâm Ức đem một sấp tài liệu đi vào. Kỷ Niệm nhìn qua, mơ hồ thấy nhức đầu. Tay phải cô thì cầm tài liệu, tay trái đang xoa cái bụng.
Vân Viễn đi tới, đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dùng bàn tay ấm áp nắm tay cô.
Kỷ Niệm nhíu mày, Vân Viễn có chút kì quái. Vốn anh ta biết mình không thích, nhưng vẫn chủ động tiếp xúc. Kỷ Niệm giơ tay, đẩy tay Vân Viễn. Vân Viễn vẫn cố chấp nắm lấy, nhưng dùng sức rất mạnh, cơ bắp đều cương cứng, còn giọng nói thì rất dịu dàng: "Niệm Niệm, sau này đừng để bản thân mệt mỏi."
"Tôn Vân Viễn." Kỷ Niệm cũng dùng sức, cố chấp dời cánh tay Vân Viễn ra, giọng nói đã trầm xuống, đang cố ý cảnh cáo.
Vân Viễn đi tới trước mặt Kỷ Niệm, cúi người, xích lại gần Kỷ Niệm, cách mặt của cô chỉ mười centimet. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt Kỷ Niệm, ánh mắt rất thành thật, nhưng lại có chút đau đớn. Ánh mắt Kỷ Niệm cũng không hề tránh né, nhìn nhau cả buổi, Vân Viễn mới chậm rãi nói một câu: "Tại sao cô ta thì có thể, còn anh thì không thể."
Kỷ Niệm thầm giật mình, nghĩ đến tấm hình thân mật với Ngô Tranh nhận được gần đây. Tất cả bức ảnh đều là chụp vào đêm đó, người chụp dường như đã theo dõi từ quán bar đến quán rượu.
Cô thấy Tôn Vân Viễn thay đổi như vậy, trong lòng Kỷ Niệm liền nghi ngờ. Trượt ghế lùi lại 1m, kéo dài khoảng cách với Tôn Vân Viễn, lạnh lùng hỏi: "Anh nói cái gì đó."
Vân Viễn vẫn cười, Kỷ Niệm không có có phải mình hoa mắt, mà cô nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông luôn dùng cách dịu dàng nhất để chờ đợi cô, có một loại tuyệt vọng và sự thù hận mơ hồ. Làm cho cô lạnh toát cả người.
Vân Viễn nhìn thẳng vào Kỷ Niệm, lần này Kỷ Niệm liền dời ánh mắt sang chỗ khác, Vân Viễn không cho phép, đưa tay ra nắm cằm Kỷ Niệm quay lại, ép cô phải nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Kỷ Niệm, từ lúc em mười bốn tuổi đến bây giờ, anh vẫn yêu em. Trên thế giới này có ai yêu em lâu hơn anh đâu, có ai yêu em sâu đậm hơn anh yêu em chứ."
Trong lòng Kỷ Niệm bắt đầu có cảm giác không thoải mái, giơ tay lên đánh vào tay Vân Viễn, nhíu mày, giọng nói tức giận, tràn đầy cảnh cáo: "Tôn Vân Viễn, nếu như không có chuyện gì khác, mời anh rời khỏi đây đừng quấy rầy tôi làm việc."
Tôn Vân Viễn đối với lời cảnh cáo của Kỷ Niệm hoàn toàn không để ý, anh đứng dậy, vuốt lại góc áo của anh, nhìn chằm chằm Kỷ Niệm, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Kỷ Niệm, em không được ở chung với cô ta, cô ta không xứng với em."
"Hình như đây là chuyện riêng của tôi." Nghe xong câu này, Kỷ Niệm liền trầm mặt. Cô không cần ai dùng cảm xúc tiêu cực nói về chuyện của cô và Ngô Tranh. Từ kinh nghiệm lần trước, cô muốn chặn tất cả mọi ánh mắt phản đối, hay ngôn ngữ căm thù tránh khỏi Ngô Tranh. Cô sợ, sợ một ngày Ngô Tranh lại âm thầm bỏ đi, chỉ còn lại cô.
Kỷ Niệm không muốn thấy mặt Tôn Vân Viễn nữa, cô cầm điện thoại công ty gọi Lâm Ức vào, Lâm Ức nhận điện thoại xong lập tức đẩy cửa vào.
Trong phòng xuất hiệm người thứ 3, Tôn Vân Viễn bỗng nhiên thu hồi tất cả sự nặng nề, cười, trở lại làm chàng trai lịch thiệp dịu dàng mà Kỷ Niệm từng quen. Anh nắm tay Kỷ Niệm, cơ thể săn chắc cúi xuống, Kỷ Niệm hoàn toàn bị cơ thể anh che mắt, mỉm cười nói một câu: "Niệm Niệm, em nhất định phải là của anh."
Kỷ Niệm nhíu mày, không hiểu tại sao người đàn ông này lại thay đổi nhiều đến vậy. Cứ như trong một đêm, mọi thứ đều xoay 360 độ. Người luôn chiếu cố cô, đã trở thành một gã chẳng xem ai ra gì.
Cô là người phụ nữ của ai, bản thân cô tự mình biết.
Kỷ Niệm cười lên, trên môi tràn đầy giễu cợt, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Buồn cười."
Vân Viễn cũng không giận, nói tạm biệt rồi xoay người tiêu sái rời đi.
Mở máy tính, Kỷ Niệm mở hộp thư. Ngoại trừ một email, còn lại cô đều xóa hết. Trong vòng 4 ngày, tổng cộng có 17 email, 17 tấm hình. Ngoại trừ tên hộp thư lạ, thì không hề có bất kỳ manh mối nào. Những email cô gửi đi, như trong dự đoán hoàn toàn không có trả lời. Kỷ Niệm nhíu mày, nghĩ đến biểu hiện kì lạ của Vân Viễn. Nếu đúng là Vân Viễn làm, thì hành động của anh ta hôm nay chính là đưa ra tối hậu thư cho mình?
Kỷ Niệm ngẩn ngơ, dùng giả thuyết nếu Vân Viễn là người gửi email, thì mọi việc quá ư thuyết phục.
Ý tứ của Vân Viễn rất rõ ràng, muốn cô chia tay Ngô Tranh. Cuối cùng, nếu cô không làm theo, có phải ăn không được thì phá cho hôi, Vân Viễn sẽ rêu rao cho tất cả mọi người đều biết?
Kỷ Niệm liền chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.
Cô không sợ bị người trong nhà biết, cũng không sợ cả xã hội biết, cô chỉ sợ cô gái nhỏ trong nhà sẽ không chịu nổi áp lực, lại chạy mất. Cô vừa tìm được em ấy thôi! Lần trước để em ấy bỏ chạy, cũng do cô quá hấp tấp tạo áp lực cho em ấy. Nếu như lần này, cả xã hội tạo áp lực, dù em ấy không còn là cô gái với suy nghĩ trẻ con như bốn năm trước, tuy rằng đã nghe được lời "vĩnh viễn" không rời đi từ miệng em ấy, nhưng cô vẫn sợ. Nỗi sợ không thể khống chế.
Kỷ Niệm lấy điện thoại gọi cho Ngô Tranh, chưa đầy hai giây, liền nghe nhận máy. Ngô Tranh rất ít khi điện thoại cho cô, nhưng khi cô điện thoại thì em ấy sẽ lập tức nghe máy. Kỷ Niệm biết, cô gái nhỏ sợ ảnh hưởng đến công việc của cô, nhưng từng phút từng giây đều cầm điện thoại trong tay, chỉ sợ bỏ lỡ một cuộc gọi của cô.
Tâm tình tốt hơn, Kỷ Niệm cười lên, đem phiền não ném qua một bên: "Em đang làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, bên đầu kia là nhịp trống rất chặt chẽ, và âm thanh ghita điện mạnh mẽ. Ngô Tranh nói: "Chờ chút." Sau đó mọi thứ đều im lặng.
"Đang dàn dựng và luyện tập tiết mục à?" Kỷ Niệm cười, dạo này mỗi lần gọi đều nghe