Trước khi cơn bão tới thường là một đêm yên tỉnh, Kỷ Niệm rất hưởng thụ, ngủ ngon giấc, cả đêm đều không có nằm mơ, khi nào đồng hồ báo thức vang lên, cô mở mắt nhìn xem, ở bên cạnh không có người.
Cô mắt nhắm mắt mở đi xuống giường, rồi đi vào phòng bếp, đẩy cửa ra, liền thấy ánh mắt đầy ý cười của Ngô Tranh.
Kỷ Niệm cười, trong lòng ấm áp, như có một mặt trời nhỏ bên trong cô. Nếu bắt cô lựa chọn tiền tài địa vị hay nụ cười ấm áp này, cô sẽ không hề do dự.
Kỷ Niệm đi qua ở phía sau ôm lấy Ngô Tranh, Ngô Tranh tùy ý cô ôm, mỉm cười, cằm Kỷ Niệm để trên lưng của nàng, mềm nhũn nói: "Buổi sáng uống sữa đậu nành, đối với cơ thể rất tốt. Hôm qua em mới vừa mua sữa đậu nành về."
Kỷ Niệm ôm Ngô Tranh, chà chà mặt lên cổ em ấy, nói: "Em làm gì, chị cũng ăn."
Ở trong căn nhà nhỏ ấm áp, cô không muốn làm một người phụ nữ lạnh lùng như máy móc. Huống chi cô gái nhỏ của cô lớn rồi, dường như còn có thể dựa vào. Vậy hãy để cô tháo bỏ lớp mặt nạ và quần áo, để ở trước mặt em ấy, cô chỉ là một cô gái bé nhỏ thôi.
"Chị mau đi rửa mặt đi, lúc ra thì có bữa sáng ăn rồi." Ngô Tranh xoay đầu nói, dùng trán mình chạm vào đầu Kỷ Niệm, vô cùng cưng chiều nói.
Kỷ Niệm lưu luyến không nở buông cơ thể ấm áp của Ngô Tranh ra, đi vào phòng vệ sinh đối diện phòng bếp.
Nhìn bàn chải đánh răng và khăn mặt Ngô Tranh mới mua, Kỷ Niệm hơi ngẩn ra. Bây giờ, trong căn phòng nhỏ này, mọi thứ giống như hai người sẽ bên nhau mãi. Liên quan đến chuyện Ngô Tranh đồng ý vĩnh viễn, em ấy chỉ nói một lần duy nhất. Nhưng không phải thứ gì càng ít càng đáng quý sao? Ngô Tranh đơn thuần và dè dặt đã chết, có thể nói với cô vĩnh viễn, chắc là dù ai phá hoại, em ấy thật sự sẽ không bỏ đi?
Khi Kỷ Niệm đang rửa mặt, Ngô Tranh còn đeo tạp dề mở cửa đi vào phòng vệ sinh, cầm điện thoại trên tay đưa cho Kỷ Niệm: "Niệm Niệm, chị có điện thoại."
Tâm tình Kỷ Niệm nặng nề, dáng vẻ nghiêm trọng, cô lau tay, cầm điện thoại nhìn xem thì thấy Lâm Ức điện, liền nhíu lông mày. Mới sáng sớm, nếu không có chuyện gì xảy ra Lâm Ức sẽ không điện thoại cho cô.
Ấn vào nút nghe, giọng nói Lâm Ức liền truyền tới, bình tĩnh hỏi: "Kỷ tổng, cô đã đọc báo chưa?"
"Chưa đọc." Kỷ Niệm nghĩ đây nhất định không phải là chuyện tốt, khoát tay để Ngô Tranh rời khỏi, đóng cửa phòng vệ sinh lại, nghe tiếng bước chân Ngô Tranh rời khỏi, mới hỏi: "Sao vậy?"
Bên kia im lặng một lúc, Kỷ Niệm không chờ được, liền hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trên báo đăng tấm hình cô và một người phụ nữ." Lâm Ức nói rất uyển chuyển, đề phòng bọn báo chí dựng chuyện.
Quả nhiên là Tôn Vân Viễn.
Giống như dự đoán, nhất định là Tôn Vân Viễn bị từ chối, sau đó đem hình ảnh đưa cho các nhà báo. Sáng nay, thiên kim Kỷ thị cùng một cô gái thân mật cả thế giới đều biết.
Sự tình khá giống như cô dự kiến, trong lòng Kỷ Niệm có cảm giác rất thoải mái, bật cười nói: "Tôi biết rồi."
Cô để điện thoại lên giá treo khăn, tiếp tục rửa mặt, sau đó trang điểm. Cô thấy, mình chẳng còn nếp nhăn nơi khóe mắt, con ngươi màu đen bóng loáng, nụ cười quyến rũ.
Cô cũng muốn để toàn thế giới đều thấy được cô rất xinh đẹp.
Chỉ là yêu một người thôi, thì có lỗi gì chứ.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Ngô Tranh đã để sẵn bữa sáng trên bàn ăn rồi, cười vui vẻ nhìn cô.
Kỷ Niệm đến ngồi, nhìn cô gái nhỏ của cô. Chính mình gây ra chuyện, nhưng xưa giờ chưa từng hỏi qua suy nghĩ của em ấy, có phải hơi lộng quyền không? Cô có chút muốn biết suy nghĩ của Ngô Tranh, dù sao Ngô Tranh ra ngoài, đi ngang sạp báo cũng biết mà.
Kỷ Niệm xích lại gần nàng, híp nửa mắt, giọng nói thần bí hỏi: "Nếu như cả thế giới đều biết chúng ta đang yêu nhau, thì làm sao đây?"
Ngô Tranh ngạc nhiên, nhìn ánh mắt Kỷ Niệm quyến rũ như vậy, mỉm cười nói: "Không phải chuyện tốt sao?"
Kỷ Niệm cẩn thận nhìn gương mặt tươi cười kia, quá mức chân thật. Cả ngày mang mặt nạ cười để lăn lộn, cô chưa từng có một nụ cười thật lòng. Cô liền hài lòng gật đầu, cầm lấy cái dầu cháo quẩy, cắn một miếng lớn, rồi uống một ngụm sữa đậu nành. Ánh mắt hào khí bắn ra bốn phía, nói: "Không cần làm giám đốc Kỷ thị nữa, chị sẽ bỏ nhà theo em."
Ngô Tranh cho rằng cô đang nói đùa, nụ cười vẫn như thế, cũng hứng thú phối hợp với cô một chút: "Vậy chị muốn đi chỗ nào?"
Cảm giác đột nhiên được mơ mộng là Kỷ Niệm hứng thú, cô nghiêng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: "Từ nhỏ đến lớn chị đều sống ở thành phố, hay chúng ta trốn tới cổ thành đi."
"Được." Ngô Tranh nặng nề gật đầu, cười ngây thơ: "Có bao nhiêu cổ thành, thì chúng ta đi từng cái một."
Kỷ Niệm cười càng lớn, cô không biết Ngô Tranh đang nói đùa hay tưởng lời cô nói là thật, nói ra bản thân cô biết là chuyện cười. Nhưng Ngô Tranh không hề chần chừ, làm tâm trạng cô khá tốt. Làm cô cảm thấy, cho dù bị cả thế giới vứt bỏ, bên cạnh cô mãi mãi sẽ có một người, cho cô cảm giác an toàn.
Yêu một người cùng giới tính, thật ra không có gì sai. Chỉ là, cô là nhân vật của công chúng, cô đại diện cho hình tượng của công ty, xảy ra chuyện này, có lẽ cũng không ở Kỷ thị được. Hơn nữa, cô cũng chán thân phận tổng giám đốc rồi.
Nếu như thật sự có thể rời khỏi, cũng có thể coi đây là chuyện tốt.
Trước khi đi làm, đứng ngay cửa thang máy, Kỷ Niệm hôn lên môi Ngô Tranh một hơi, rồi cười rực rỡ: "Chờ chị trở lại nha."
Ngô Tranh mỉm cười gật đầu, nhìn Kỷ Niệm đi vào thang máy.
Khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Ngô Tranh liền tắt đi.
Nàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra, có một tin nhắn mới, ấn vào nhìn, là Dương Quang gửi tới: "Cậu có tính toán gì không?"
Khi Kỷ Niệm đang rửa mặt,