Cô trở về phòng khách, căn phòng này so với căn phòng Ngô Tranh cho cô thì lớn hơn, nhưng lạnh như băng không có cảm giác gọi là nhà.
Kỷ Niệm đóng cửa phòng, thong thả bước tới ban công. Ban công to lớn, chỉ đặt một bàn trà gỗ, một cái xích đu được treo bằng dây thực vật. Kỷ Niệm vứt mình lên cái xích đu, nhắm mắt nhẹ nhàng đung đưa, mệt mỏi như thủy triều kéo đến.
Cái nhà này, cái gọi là nhà đã tra tấn cô hai mươi tám năm rồi, cả đời này cũng không thể rời khỏi được sao?
Giờ cơm tối, chú Tưởng đến gõ cửa. Kỷ Niệm hoạt động tay chân đã tê cứng, đi xuống lầu. Trên bàn ăn, đầu bếp đã dọn ra một bàn đồ ăn thanh đạm, Kỷ Bác, Kỷ Uân và Kỷ Thuần đã ngồi đó.
Bầu không khí vẫn rất ngột ngạt, Kỷ Bác trầm mặt, dĩ nhiên còn đang tức giận, chưa nói một câu nào. Kỷ Thuần ở bên cạnh coi như chuyện không liên quan đến mình rất thoải mái, dựa vào ghế, bắt chéo hai chân lại. Kỷ Uân thì đang nhíu mày, ngồi thẳng lên, dáng vẻ như có thâm thù đại hận.
Kỷ Niệm nhìn một vòng, bầu không khí nặng nề như vậy, mà còn ăn nổi sao? Cô mỉm cười ngồi xuống, Kỷ Bác liếc cô, lông mày chau lại, hừ một tiếng rồi bắt đầu ăn cơm.
Bữa cơm tối, Kỷ Niệm như bị cách ly. Sau khi ăn xong, Kỷ Bác trực tiếp trở vào phòng, Kỷ Thuần với Kỷ Uân thì chào tạm biệt rời đi. Kỷ Bác nói để Kỷ Niệm ở nhà, thực tới là đang giam lỏng cô. Phòng khách trống trãi, chỉ có người hầu ở khắp nơi đang dọn dẹp bàn ăn. Kỷ Bác vừa vào phòng, cô cũng đi tới phòng khách, nằm trên cái giường lớn.
Mở đèn, căn phòng trống trải có thể nghe rõ những tiếng hít thở, cảm giác cô đơn như cái bóng quấn lấy cô.
Kỷ Niệm nằm ngửa, hai ngón tay siết chặt một góc di động, lắc lắc. Chờ xem, cô gái nhỏ của cô chừng nào mới gọi cho cô.
Cô nhớ tới Ngô Tranh, muốn nằm trên cái giường chỉ có bốn mươi sáu mét vuông trong căn phòng nhỏ, muốn cùng Ngô Tranh ngồi trên bàn cùng ăn bữa tối, muốn nhìn Ngô Tranh chống đầu nhìn cô ở đối diện mỉm cười.
Kỳ thực, hạnh phúc đơn giản là vậy thôi. Nhưng đặt trên người cô, sao giống như đầm rồng hang hổ như thế?
Nhìn chăm chú đến mức mắt cũng mỏi, điện thoại chờ ngoài cũng không reo. Mặc cho Kỷ Niệm rụt rè kiêu ngạo, cũng không chịu nổi. Cô gái bé nhỏ của cô, sao có thể nhịn hay như vậy? Cô lần nữa thỏa hiệp, bấm số, chuông chưa kịp reo đã có người nhận máy.
"Niệm Niệm!" Giọng nói Ngô Tranh rất vui vẻ.
Trong lòng đang bất mãn lập tức che xuống liền, Kỷ Niệm biết Ngô Tranh luôn sợ quấy rầy mình, ít khi điện thoại tới, lúc nào cũng chờ cô. Giống như một ngày hai mươi bốn giờ, cho dù nàng đang làm gì chỉ cần cô điện thoại, nàng sẽ lập tức nghe máy ngay.
Nghe thấy giọng nói của Ngô Tranh, sự lạnh lẽo trong căn phòng dường như phai nhạt. Kỷ Niệm thật không hiểu, tại sao một cô bé lại có thể đem đến cho cô sự yên bình.
Kỷ Niệm cũng không nói chuyện dự tiệc, dù sao cô chỉ làm theo thói quen thôi, khi nào cô trở về thành phố T, cô vẫn là Kỷ Niệm của Ngô Tranh.
Nói được mấy lời yêu thương rồi cúp điện thoại. Kỷ Niệm đi tắm, sau đó lên giường ngủ.
Ở lại trong nhà này, thật sự quá phí tinh lực của cô. Mọi thứ đều phải cẩn thận, từ lời nói đến cử chỉ đều phải hao phí tâm sức. Hiếm thấy một ngày không ở công ty, nhưng còn mệt hơn là bị bắt tăng ca đến 11h. Ôm điện thoại, Kỷ Niệm rất nhanh đi vào mộng đẹp.
Mấy ngày trôi qua trong bình yên, ông nội đang tức giận Kỷ Niệm cũng dần dần hạ hỏa. Thỉnh thoảng còn gọi cô đến văn phòng, thảo luận tình hình kinh tế bây giờ, hỏi Kỷ Niệm về ý kiến phát triển công ty. Ngoại trừ không cho cô ra ngoài, thì ông nội vẫn như xưa.
Trong mấy ngày này, có vài lần thấy ba Kỷ Thiệu Hoa. Đang ở trong phòng khách, vừa thấy mặt là Kỷ Niệm bỏ vào phòng.
Khi chuyện vừa xảy ra, Kỷ Thiệu Hoa biết Kỷ Bác sẽ gọi Kỷ Niệm về Liễu gia, cũng không thèm để ý đến cô. Kỷ Niệm mừng rỡ, cũng không chủ động đi tìm Kỷ Thiệu Hoa. Hai người này ngoài gọi điện thoại, thì chả có liên quan gì nhau.
Kỷ Bác cũng bó tay với đứa con trai Kỷ Thiệu Hoa này. Hơn 20 năm, nỗi đau mất vợ, đã làm một Kỷ Thiệu Hoa phong nhã thất bại hoàn toàn, vị trí ứng cử viên nối nghiệp liền bỏ trống. Không chỉ có vậy, hơn 30 năm, vẫn xem con gái ruột của mình như kẻ thù. Kẻ làm ba, người làm con ai cũng cứng đầu như nhau. Kỷ Bác cũng hòa giải mấy lần, nhưng chẳng có kết quả gì, đành bỏ mặc hai ba con tiếp tục đối đầu.
Kỷ Bác định gọi Kỷ Thiệu Hoa lại ăn cơm, lại bị từ chối như trong dữ liệu. Kỷ Bác cũng không miễn cưỡng, phất tay bỏ qua. Có lúc Kỷ Bác nghĩ cũng khổ, con cháu thì đầy nhà, nhưng lại không thể tận hưởng được niềm vui từ con cháu. Trong giây lát, Kỷ Bác thật sự nghi ngờ mắt nhìn người của mình, nhưng chỉ trong giây lát.
Bữa tối chỉ có hai ông cháu, Kỷ Bác nhìn Kỷ Niệm ăn vài miếng rồi đặt đũa, nhíu mày. Con bé này sao ăn cứ như mấy con chim mình nuôi vậy? Gầy đến mức gió thổi nhẹ cũng bay.
Ông nhìn Kỷ Niệm lớn lên, xảy ra chuyện nói không đau lòng là giả. Lúc Kỷ Niệm 18 tuổi trốn nhà đi, với bốn năm trước khi say rượu tự sát ông đều biết. Cảm thấy con bé này thật sự là giống y chang ba nó Kỷ Thiệu Hoa. Lần này gây ra chuyện, ông cũng tưởng lần này con bé chỉ vui đùa chút thôi, cảm thấy bảo bối của ông không thể ở cạnh con gái.
Chẳng qua, lần này ông cảm thấy có chút hơi quá mức, lại còn là phụ nữ. Đây chính là tai tiếng lớn. Kỷ thị đã sớm có tin tức Kỷ Niệm có thể trở thành đổng sự trưởng, nhất cử nhất động của Kỷ Niệm đều liên quan đến hình ảnh của Kỷ thị. Ngày trước, hai ba ngày thì đổi bạn trai một lần, cổ đông cũng đã rất bất mãn, lần này thì gây ra chuyện lớn. Một ông già như Kỷ Bác thật sự không thể nén giận, nên phải nhìn thẳng vào vấn đề tình cảm của bảo bối thôi.
Nhìn Kỷ Niệm ở bên cạnh mỉm cười, lúc này Kỷ Bác cũng ra quyết định.
Thời gian nhàm chán cũng nhanh chóng qua đi.
Chớp mắt đã tới tiệc rượu, Kỷ Niệm mặc một bộ váy màu tím được thiết kế chuyên nghiệp do ni đóng giày, tấm lưng trần lộ ra ngoài, ngồi trong chiếc BMW màu đen, được Kỷ Bác đưa đến một khách sạn xa hoa, trên tầng cao nhất.
Kỷ gia là người đứng ra tổ chức buổi tiệc này, nên toàn bộ đều là gia đình quý tộc ở đây. Kỷ Niệm không hứng thú, bị người ta đưa tới đây với mục đích trò chuyện, một cái nhíu mày, một nụ cười cũng không đơn thuần.
Đưa thiệp mời bước vào phòng khách xa hoa, rộng mấy trăm mét vuông, trung tâm có ban nhạc đang hòa tấu rất vui vẻ. Dù loại người có tên tuổi, đang khoe