Kỷ Niệm tưởng rằng tắt điện thoại, là có thể ngăn cản tất cả sự quấy rầy bên ngoài, không ngờ rằng hòm thư lại nhận mail liên tục. Gấp rút xem qua một lần, biểu hiện bất ngờ, dưới tâm trạng của cô những lời động viên chẳng lọt tai.
Đến trưa, bình thường Kỷ Niệm không thích ra ngoài ăn cơm. Nhưng hôm nay, cô cao ngạo ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhếch môi đầy tự tin đi qua trước mặt từng nhân viên.
Ở những thời điểm thế này, cô càng phải thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân. Côtuyệt đối không tránh né, tránh né cứ như việc cô làm là sai. Cái thế giới kỳ quái này không ưa cô, cô cũng chả ưa gì thế giới này.
Ngồi trong quán cơm Tây đối diện văn phòng, tầm mắt nhìn xung quanh. Kỷ Niệm như không có gì, ngồi bên cửa sổ, gọi một phần sườn bò bít tết. Nhân viên phục vụ nhìn cô chằm chằm, rất lâu không có phản ứng. Kỷ Niệm bực mình, ngẩng lên mắt lạnh như băng nhìn vào mắt phục vụ. Cô bé kia cứ như bị đông đến tỉnh, vội vàng note lại rồi chạy biến đi.
Cái quán này toàn là dân văn phòng, trong 10 người thì có 6 người biết cô. Sáng sớm hôm nay báo vừa ra, thì 4 người còn lại chắc cũng biết Kỷ thị có một giám đốc tên là Kỷ Niệm. Lại còn ôm ấp một người phụ nữ đi vào quán rượu, cả đêm không ra.
Kỷ Niệm cười châm biếm, nâng quai hàm nhìn ra cửa sổ. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm.
Ăn cơm xong về công ty, Lâm Ức đã ở đó. Thấy cô đứng lên, nét mặt chừng chờ. Kỷ Niệm nhìn đã biết Lâm Ức có việc, nên dừng lại bàn làm việc của cô ấy. Quả nhiên, Lâm Ức liền nói: "Đổng Sự Trưởng nói mời ngài về nhà, công việc ở đây ông ấy sẽ giao cho người khác."
Dù sớm biết như vậy, trong lòng Kỷ Niệm vẫn trùng xuống, cảm thán trước thông tin truyền đi quá nhanh. Tin tức chỉ vừa mới ra báo, chưa đầy 2 tiếng, thì toàn bộ Kỷ gia đều biết.
Hơn nữa mệnh lệnh này do ông nội gửi tới, lần này thông tin quả nhiên không tốt, ngay cả ông nội chưa bao giờ hỏi đến cuộc sống của cô cũng đứng ngồi không yên. Dù Kỷ Niệm thấy yêu một người phụ nữ không có lỗi gì, nhưng nghĩ đến cảnh gia đình kịch liệt phản đối, trong lòng cũng rầu rĩ không thoải mái.
Lâm Ức nhìn Kỷ Niệm nhíu mày suy nghĩ, cũng không quấy rầy, chờ Kỷ Niệm ngước đầu lên, mới bổ sung một câu: "Kỷ Uân đang ở trong phòng làm việc của ngài, chờ ngài."
Kỷ Niệm cười một cái, ngay cả quan sai áp giải phạm nhân cũng tới.
Cô đẩy cửa đi vào phòng, Kỷ Uân đang đứng ở cửa sổ nghe thấy âm thanh, liền nhíu mày nhìn qua, cả buổi không nói chuyện.
Kỷ Niệm đóng cửa phòng làm việc, dựa vào cửa, nghĩ tới xưa nay không có chuyện gì cũng không gặp mặt người nhà, mỉm cười hỏi: "Khi nào thì đi."
Kỷ Uân bình tĩnh dịu dàng nhìn Kỷ Niệm, giữa hai lông mày đang lo lắng, chậm rãi nói: "Máy bay cất cánh lúc ba giờ chiều."
Kỷ Niệm gật đầu, nụ cười không thay đổi, không nói thêm gì nữa, ngồi vào ghế bà chủ của mình, rồi mở hồ sơ trên bàn ra coi.
Kỷ Uân đi tới, ngồi xuống ghế đối diện Kỷ Niệm, nhìn thẳng vào Kỷ Niệm. Nhìn cô thu dọn tài liệu trên bàn, gấp rút làm xong những lời chú giải quan trọng. Rồi mở máy tính, thu dọn tập tin, trên mặt rất bình tĩnh và chăm chú, cứ như không có chuyện gì xảy ra, như đang làm việc bình thường thôi.
Kỷ Uân linh cảm trong nhà sẽ xảy ra một phen sóng gió. Lần này so với mối tình đầu là nam của Kỷ Niệm, thì tiếng phản đối trong nhà còn nhiều hơn, không cùng đẳng cấp. Sáng sớm ông nội vừa mới biết tin, gọi điện thoại cho Kỷ Niệm thì không được, liền xanh mặt ra lệnh đón Kỷ Niệm về nhà.
Ở trong mắt ông nội, chuyện này đúng là một trò cười lớn, cũng không phải chuyện dễ dàng bàn bạc.
Anh có cô em gái này, quả thật là bướng bỉnh. Sau khi tốt nghiệp trung học thì rời khỏi nhà, nếu không phải vì chuyện của Ngô Tranh bốn năm trước, cả đời này em ấy sẽ không bao giờ quay lại Kỷ gia. Chỉ là, anh không thể tưởng tượng được, một người phụ nữ kiêu ngạo như Kỷ Niệm, bốn năm trước vì Ngô Tranh mà tổn thương bản thân mình, vậy mà bây giờ còn có thể ở chung với cô ấy.
Kỷ Uân nhìn Kỷ Niệm bận rộn hai mươi phút, mới mở miệng hỏi: "Không phải em nói em không tìm được cô ấy sao?"
Kỷ Niệm dừng động tác lại, ngước mắt lên, cũng không nói chuyện, nhìn Kỷ Uân cười một cái, rồi cúi đầu xuống.
Kỷ Uân cũng trầm mặc, Kỷ Niệm không phải không có chủ ý. Có thể bình tĩnh đến như vậy, nhất định đã chuẩn bị tốt công tác bố cáo thiên hạ rồi. Chỉ là, làm sao người nhà sẽ đồng ý đây?
Anh cúi đầu, nghĩ thầm trong lòng. Tính toán làm sao để khuyên bảo lọt tai Kỷ Niệm, nữa ngày mới nói: "Em quen A Trạch 5 năm cũng có thể bỏ được, thì cô ấy cũng bỏ được. Em sẽ tìm thấy người thích hợp hơn."
Kỷ Niệm ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Uân mỉm cười: "Tình cảm không thể đem ra so sánh được?"
Một câu nói liền lấp đầy Kỷ Uân, anh không thể nói thêm.
Trước khi lên máy bay, Kỷ Niệm điện thoại cho Ngô Tranh, điện thoại vừa reo liền có người bắt máy, bên kia thật yên tĩnh. Thời gian này, Ngô Tranh đang bận tập luyện sao? Kỷ Niệm cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới một chỗ Kỷ Uân không nghe được, cười nói một tiếng: "Tiểu Tranh."
Bên đầu điện thoại kia Ngô Tranh cười một cái, giọng nói lười biếng, giống như vừa thức dậy, dịu dàng nói: "Tại sao giờ này chị lại gọi tới?"
"Chị có việc phải quay về công ty bên kia, mấy ngày nay chị sẽ không về nhà được." Giọng nói Kỷ Niệm bình tỉnh như thật, giống như chỉ về vì công việc.
"Ừm." Người ở bên kia cũng không có nghi ngờ nào, giọng nói êm dịu đồng ý, dừng mấy giây, Kỷ Niệm định tạm biệt rồi tắt máy, liền nghe thấy Ngô Tranh nói rõ ràng một câu: "Niệm Niệm, em chờ chị trở lại."
Câu nói này không phải dạng bình thường lười biếng, mà một ngữ khí rất nghiêm túc trịnh trọng.
Kỷ Niệm ngẩn người, không biết có phải bị ảo giác hay không. Cô giống như đã nghe ra trong lời nói của Ngô Tranh, một loại làm việc nghĩa chẳng từ nan.
Cô gái bé nhỏ của cô cũng biết sao? Nên dùng giọng nói như vậy tiếp thêm sức mạnh cho cô
Trong lòng cảm thấy ấm áp, Ngô Tranh không đẩy mọi chuyện ra xa, cũng không đẩy nàng