Sau bữa trưa, Kỷ Niệm không về công ty, mà cùng làm hướng dẫn viên du lịch với Ngô Tranh, dẫn Hiểu Lạc và Phương Tâm đi dạo thành phố T. Ngô Tranh từ lúc đến thành phố T, đây là lần thứ hai nàng xuống phố đi dạo kiểu này. Đúng là hướng dẫn viên du lịch có tâm, rất nhiệt tình kể từng câu chuyện ở từng nơi. Không chỉ Hiểu Lạc, ngay cả Kỷ Niệm cũng nghe say sưa.
Hai người cười Ngô Tranh, mấy năm này toàn đi du lịch khắp nơi, cũng coi như không uổng công đi du lịch.
Mới đi qua hai khu giải trí trong thành phố, Phương Tâm cũng mệt không thèm nhúc nhích nữa. Mấy người lớn phải đưa Phương Tâm vào quán nước, mỗi người một chỗ.
Ngô Tranh đã quen thuộc với Phương Tâm, nàng để cô bé ngồi lên chân của mình, đem tờ đơn ra trước mặt Phương Tâm, cười híp mắt lấy lòng cô bé: "Nói đi, con muốn ăn cái gì, cũng mua cho con hết."
Phương Tâm sợ hãi nhìn mẹ đang ngồi đối diện, cúi đầu không dám nói lời nào. Ngô Tranh cười lên, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Phương Tâm: "Con muốn ăn gì cứ ăn, có mẹ nuôi làm chỗ dựa cho con!"
Phương Tâm lại nhìn qua Hiểu Lạc, thấy mẹ không có nhíu mày lại, lúc này mới nhảy nhót lên: "Muốn ăn chuối tiêu thuyền!"
Hiểu Lạc gọi một ly sữa chua, từ từ uống. Nhìn Ngô Tranh ở đối diện đang chơi đùa với Phương Tâm, rồi thấy Kỷ Niệm mỉm cười nhìn Ngô Tranh và Phương Tâm. Trên người chị ấy tỏa ra ánh sáng nhạt như nữ thần, cao quý xinh đẹp, liền bị hấp dẫn.
Hiểu Lạc cũng mĩm cười, hai người này, hoàn cảnh cách xa mười vạn tám ngàn dặm, tại sao lại có thể đến bên nhau?
Tình yêu, thật sự không cần lý do ý? Chỉ cần tìm được người thích hợp, cả đời này trong ánh mắt chỉ có nhau, như hòa tan vào trong nước.
Phương Tâm ăn kem ly xong, liền la hét muốn đi cầu, Hiểu Lạc mang theo Phương Tâm hỏi phòng vệ sinh ở đâu, trên cái bàn nhỏ chỉ còn lại hai người.
Biết được trong bốn năm này Kỷ Niệm vì nàng làm rất nhiều chuyện, bây giờ chỉ còn hai người, Ngô Tranh có chút ngượng ngùng, không biết nói gì với Kỷ Niệm.
Nhìn Kỷ Niệm một chút, Ngô Tranh hơi đỏ mặt, chỉ là đưa tay ra, nắm thật chặt tay Kỷ Niệm. Bàn tay siết chặt, chặt giống như hai bàn tay luôn đi cùng nhau. Chặt giống như dù cho tốn hao bao nhiêu sức lực, cũng không chia li.
Kỷ Niệm cười híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, "Em rất thích Phương Tâm sao?"
Trong lòng Ngô Tranh bỗng nhiên bị xiết chặt, lo lắng khi Kỷ Niệm nói về vấn đề con nít. Có chút hoảng loạn, vội vàng nói: "Em càng yêu chị hơn."
Kỷ Niệm bật cười, vỗ đầu Ngô Tranh, mỉm cười nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, trong ánh hoàng hôn: "Hai người chúng ta, cứ thế này mà cùng nhau đi tiếp mãi mãi chứ?"
Ngô Tranh nghe xong, liền mỉm cười. Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu lên người Kỷ Niệm, làm từng sợi lông tơ cũng giống như mạ vàng. Lông mi thì nhìn giống như cánh bướm, đôi mắt lại càng giống như viên đá quý màu đen, lấp lánh tỏa hào quang.
Ngô Tranh nhịn không được nhìn rất say mê, rõ ràng người phụ nữ này vẫn luôn ở bên cạnh mình, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn thấy người phụ nữ này, tại sao nhìn người phụ nữ này vẫn thấy không đủ, cảm thấy đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến mức rung động lòng người.
Nàng hôn lên tay mình, sau đó đưa tay qua môi Kỷ Niệm.
Nhìn mắt Kỷ Niệm đang cười, Ngô Tranh chỉ cảm thấy giây phút này nàng có chết đi, nàng cũng không có gì để tiếc nuối.
Từ trong tiệm kem đi ra, rồi đi dạo trên đường, đi ăn cơm tối xong, Kỷ Niệm lái xe đưa Hiểu Lạc đi khách sạn, lúc này Ngô Tranh mới vội vã đi đến Tinh Không.
Mới vào quán bar, chỉ thấy Tô Thân đang ngồi ở quần bar cầm ly rượu mím môi. Quản lý thì ngồi một bên, một vòng nhân viên đang vây ở bên cạnh. Ðám người Ngụy Duyên thì đang ngồi trên ghế salong cạnh quầy bar, tâm trạng nặng nề. Ðã mở cửa khá lâu rồi, nhưng không thấy một bóng khách.
Tô Thận thấy Ngô Tranh, ngoắc tay gọi nàng đến. Ngô Tranh đầy nghi vấn, đám nhân viên đều nhường đường để nàng đến cạnh Tô Thân, nhận lấy ly Whisky đá từ tay Tô Thận.
Tô Thân xích lại gần Ngô Tranh, dịu dàng cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt Ngô Tranh: "Nil, cô đã chọc nhầm ai rồi?"
Ngô Tranh lúng túng lùi một bước, trong đầu phản ứng với người mà Tô Thận nói tới. Ngẩn người, nhìn bọn Ngụy Duyên, rốt cục mới ý thức được, Tinh Không hôm nay có vẻ khá kì lạ: "Sao thế?"
Tô Thận ngồi thẳng lên, chống cằm, nhìn chằm chằm Ngô Tranh mỉm cười, phong tình vạn chủng: "Mới vừa tống cổ người ta xong, thì chiều đã có mấy người cảnh sát cầm hồ sơ, bảo tôi phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn. Cứ giống như đã có âm mưu từ trước, thật không chê vào đâu được." Tô Thận dừng một chút, nụ cười càng gian hơn: "Tinh Không luôn kinh doanh yên ổn, nên tôi đoán người đó có liên quan đến cô đấy."
Ngô Tranh đứng ngẩn người ra, cả buổi còn chưa lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh quán bar một vòng, rốt cuộc mới tỉnh táo lại, chẳng lẽ bởi vì nàng, Tinh Không mới đóng cửa? Tinh Không, không phải quán bar lớn nhất trong thành phố T sao? Có thể kinh doanh đến mức độ này, thế lực của Tô Thận cũng không phải nhỏ! Tại sao có như vậy liền đóng cửa rồi?
Nhìn nét mặt không thể tin được của Ngô Tranh, Tô Thận lại nói thêm: "Dương Quang nói Nothing cũng bị điều tra. Bảo là giấy tờ không hợp lệ cái gì đó, nên cũng bắt rã nhóm."
Ngô Tranh ngẩn ngơ, không thể tin nhìn qua Dương Quang, rồi nhìn lại Tô Thận.
Khi nàng cùng với người yêu và bạn vui vẻ, bên này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?
Chẳng lẽ đều do Tôn Vân Viễn làm? Anh ta chỉ là thương nhân, tại sao có thế lực lớn như vậy? Chắc cũng có Kỷ gia tham gia rồi?
Nàng trợn to mắt, hoàn toàn không thể tin được, hoặc là không muốn tin, nàng chỉ muốn đơn giản ở bên một người, vậy mà làm cho nhiều người liên lụy như thế!
Tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn nàng, giống như mọi người đang chờ quyết định của nàng.
Ngô Tranh có chút bối rối, không biết phải làm sao. Trái tim căng thẳng, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi những ánh mắt này.
Nàng không biết làm sao bây giờ, xưa nay nàng không hề bị cuốn vào mấy cuộc tranh đấu trong bóng tối này. Sống nhiều năm như vậy, vẫn trôi qua rất bình yên vô sự. Cứ tưởng như, nếu chuyện như vậy xảy ra ở trên người nàng, thì nàng cũng chẳng buồn đi tìm hiểu sâu xa làm chi cho mệt. Nàng không dám nói ra người nàng nghi ngờ, nàng không biết quan hệ của anh ta lợi hại đến đâu, cũng không biết có hậu quả gì. Lỡ nói ra, Kỷ thị bị liên lụy thì làm sao bây giờ? Ảnh hưởng đến Kỷ Niệm thì làm sao? Nhưng không nói ra,