Cảm giác được điện thoại trong túi vang lên, lúc này Ngô Tranh mới mở mắt ngừng tay. Phát hiện mọi người vây quanh không ít, hộp đựng ghita rõ ràng là đang đóng, nhưng trên mặt hộp thì có rất nhiều tiền, 10 tệ, 20 tệ đều có. Ngô Tranh xin lỗi vò tóc, quanh về mọi người mĩm cười một cái.
Móc điện thoại di động ra, là tin nhắn của Kỷ Niệm, trong lòng Ngô Tranh ấm áp, những gì liên quan đến Kỷ Niệm nàng đều vui vẻ, ấn mở nút xem: "Đến khách sạn Bác Thụy phòng 823, chị chờ em."
Ngô Tranh cười. Cái người này nghĩ gì thế, không phải chỉ vừa xa nhau sao?
Ngô Tranh thu dọn chuẩn bị rời đi, nhưng thấy mọi người không chịu giải tán. Ðúng là có chút không tiện, cười nói: "Lần nửa thôi nha."
Một bên khác, Kỷ Niệm đang cùng Kỷ Bác và Kỷ Thuần nói chuyện phiếm. Kỷ Thuần này, đến cũng không thèm nói trước một tiếng. Buổi chiều tách khỏi Ngô Tranh và Hiểu Lạc, cô liền chạy về công ty phê duyệt hồ sơ, rồi lại vội vã chạy về khách sạn. Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Kỷ Thuần hớn hở ngồi tám chuyện với ông nội, khí thế ngất trời.
Nhìn thấy Kỷ Thuần, nhất thời Kỷ Niệm muốn rời khỏi đây, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cố gắng ngồi xuống.
Ông nội nói vài câu, thì nhìn đã đến thời gian uống thuốc. Rút túi tìm thuốc huyết áp, vừa lấy ra nhìn, chẳng còn một viên.
Kỷ Bác cảm thấy kì lạ, nhăn mặt lại: "Buổi sáng, lúc ăn sáng chẳng phải còn mấy viên sao?"
Kỷ Thuần nghe vậy đứng lên, tiếp nhận hộp thuốc trong Kỷ Bác: "Thuốc gì vậy? Để cháu đi xuống dưới mua cho ."
Anh ta còn chưa kịp đi, Kỷ Niệm liền cầm lấy hộp thuốc: "Anh vừa tới, ở lại tâm sự với ông nội đi, để tôi đi mua cho."
Kỷ Niệm không muốn ở trong cái phòng này, buồn đến chết. Kỷ Thuần lúc nào cũng có năng lực, làm cho không gian đầy mùi vị nịnh hót và dối trá.
Không đợi hai người đồng ý, Kỷ Niệm nhanh chóng cầm túi sách rời khỏi.
Đã gần tháng 9, ban đêm có chút lạnh. Từ khách sạn Bác Thụy cách một con đường, có tiệm thuốc 24h. Kỷ Niệm so tên thuốc xong, nhưng không muốn trở về nhanh như vậy.
Cô đi từ từ, cô học dáng vẻ của cô nhóc nhà cô. Cúi đầu, bước từng bước lên những viên gạch, tự nhiên mỉm cười.
Cô nhớ cô nhóc của cô rồi. Sờ sờ trên người, mới nhớ điện thoại còn để trong phòng, có chút ảo não thở dài.
Đi chậm mấy, thì cũng về tới nơi rồi. Kỷ Niệm khó khăn đẩy cửa phòng.
Kỷ Bác vui vẻ vẫy tay: "Nha đầu, mau đến đây xem, nhìn ông nội giết anh cháu không còn một manh giáp."
Kỷ Thuần cười ha ha: "Ông nội, cháu còn chưa đi mà ông đã bắt đầu rồi, ông cứ như vậy chắc chắn cháu sẽ thua mất?"
Kỷ Niệm cười một cái, đi qua, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Bác.
Ngô Tranh cất đàn ghita vào hộp, chạy xuống cầu vượt, sợ chờ Kỷ Niệm sốt ruột, không đến trạm xe buýt, trực tiếp đi xe taxi luôn.
Nói địa chỉ của khách sạn Bác Thụy. Nhớ tới lần trước cùng Kỷ Niệm ở trong khách sạn, mỉm cười ấm áp.
Hơn nửa đêm, còn nàng gọi tới khách sạn làm gì đây? Chẳng lẽ... ?
Suy nghĩ ngược dòng quá khứ, Ngô Tranh liền đỏ mặt, cuống quít lắc lắc đầu, đuổi mấy cái hình ảnh "mãnh liệt" đi, làm bản thân trấn tĩnh. Nụ cười trên môi, càng lúc càng sâu.
Xuống taxi, đi tới cửa Bác Thụy, Ngô Tranh vẫn không cầm lòng được ngước nhìn kiến trúc hùng vĩ.
Ðây có thể xem như là khách sạn sang trọng nhất thành phố, lại là do người phụ nữa của nàng quản lý, cảm giác thật kì diệu.
Vào bên trong, chính là quý khí vàng son lộng lẫy. Ngô Tranh suy nghĩ một chút, rồi cười trộm. Kỷ Niệm sở hữu nhiều tài sản như vậy, lại đồng ý ở cùng nàng trong căn phòng chỉ vỏn vẹn 40m vuông. Chỉ một căn phòng trong đây, cũng lớn hơn cái ổ của nàng mấy trăm lần. Hay là vì nhà nhỏ có khói bếp, nên có mùi vị của nhà?
Ngô Tranh mỉm cười, trong lòng rất hài lòng khó mà nói được.
Nàng đạp lên thảm trải nền mềm mại, trực tiếp đi vào thang máy rộng lớn, bấm lầu 8.
Thang máy rất vững vàng và yên tĩnh, dường như chỉ vừa chớp mắt, đã đến tầng 8.
Nàng lấy điện thoại ra nhìn xem, số phòng 823.
Theo chỉ dẫn trên thảm trải nền, Ngô Tranh một mình trong hành lang sáng sủa không bóng người, đi tìm cửa phòng 823.
Đứng ở cửa ra vào nàng nhẹ nhàng mỉm cười, Kỷ Niệm sẽ cho nàng niềm vui bất ngờ gì đây?
Đưa tay gõ cửa, không nặng không nhẹ ba lần. Đây là thói quen của nàng, Kỷ Niệm luôn thích nghe nàng gõ cửa ba lần, rồi mới cười mở cửa ra.
Thế nhưng khi mới gõ lần thứ hai, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông xuất hiện. Ngô Tranh ngẩn người, nụ cười chưa kịp tắt, sau gáy đã đau nhói. Nàng muốn kêu lên, nhưng cổ họng không có sức, đầu lưỡi cũng không nghe sai khiến. Không chỉ có đầu gối, mà khắp toàn thân từ trên xuống dưới không còn chút sức, giống như bị rút cạn sức lực trong tích tắc. Dáng vẻ mềm yếu ngã xuống, trước mắt toàn là bóng mờ, cứ như cái tivi bị nhiễu sóng mà còn bé nàng hay thấy. Nàng có gắng mở to mắt, nhưng tầm mắt bỗng dưng tối sầm.
Ý thức còn sót lại cuối cùng, trong đầu nàng liền lóe lên hình ảnh Kỷ Niệm, nàng mỉm cười.
Hôm nay nàng còn chưa nói ngủ ngon với Kỷ Niệm, chắc chắn Kỷ Niệm sẽ rất lo lắng?
Buổi tối, Kỷ Niệm nhận được điện thoại của chú hai, nói là ông ở lại thành phố T, không có bác sĩ riêng đi cùng, lỡ xảy ra chuyện. Nên hôm nay mới bảo Kỷ Thuần qua đó, ngày mai mọi người sẽ đón ông về.
Thế nên Kỷ Bác mới biết, Kỷ Thuần đến là muốn kiềm kẹp ông, thật chán chết, nét mặt bất mãn. Kỷ Niệm khuyên, cô ở bên này cũng không ai chăm sóc, nên trong nhà cũng không đầy đủ mấy. Kỷ Bác cũng không nghe, nét mặt già dặn phản phất sự khôn khéo trên thương trường. Cứ như một đứa bé đang giận hờn, nói thẳng ra là ông chỉ muốn ở cùng cháu gái cưng thôi.
Tranh cãi cả buổi, vì mệt nên