Edit: Liễu 13
Sau khi trở về, Mạnh Bưu lại lấy bức họa công chúa Nguyên Tương ra nhìn một hồi.
Khưu Vi ở bên cạnh nói: “Công chúa Nguyên Tương là giai nhân hiếm gặp, người còn đẹp hơn cả tranh.”
Mạnh Bưu đưa tay vân vê chòm râu: “Sớm nghe nói Minh Đô là một nơi phồn hoa phú quý, dù nam hay nữ thì khi trưởng thành cũng rất thanh tú.”
Gã đặt bức họa công chúa Nguyên Tương xuống: “Ngày mai ta sẽ đến thao trường xem Nhiếp chính vương duyệt binh.”
Phần lớn dân chúng và quan chức Minh Đô đều xem thường nhóm người Mạnh Bưu, cho rằng bọn họ là man di.
Kỳ thật tùy tùng trong bộ lạc Mạnh Bưu cũng chướng mắt đám người Minh Đô, cho rằng những người này tay không thể cầm thương người không thể cưỡi ngựa, tên nào tên nấy đều là trưởng giả mang dáng vẻ thư sinh mặt trắng.
(*)Trưởng giả: Người giàu có trong xã hội phong kiến, còn mang ý chỉ những người có tính khoe khoang, phô trương.
Gã đang muốn xem binh tướng Khế triều ra sao.
Ngày hôm sau Mạnh Bưu dẫn theo thủ hạ cưỡi ngựa đi ra ngoài.
Thủ hạ của Nhiếp Chính Vương đều ngồi trên ngựa, chỉ có Nhiếp Chính Vương ở bên trong xe ngựa.
Mạnh Bưu rất khinh thường: “Nam tử hán đại trượng phu thế mà lại ngồi an nhàn hưởng thụ trong xe ngựa. Chủ soái đã như thế, tướng bên dưới sợ chỉ có cái vỏ ngoài.”
Khưu Vi ở bên cạnh nhắc nhở: “Đại vương không thể nói lung tung được, chúng ta đừng nên khinh thường binh tướng Liêu Châu. Năm đó bọn họ dẫn binh tàn sát năm châu Bắc Định, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhiếp Chính Vương ít khi bại trận, ngài không thể coi thường ngài ấy.”
Trong lòng Mạnh Bưu không hề khinh thường Chung Hành, thậm chí còn coi hắn là một mối đe dọa không nhỏ. Nhưng ở trước mặt thân tín, gã không muốn uy phong của mình bị phá hủy bởi chí khí của kẻ khác.
“Thế à?” Mạnh Bưu nhìn tùy tùng hai bên, cười nhạo, “Đám mãng phu Bắc Địch kia sao có thể so được với trai tráng bộ lạc Nhạc Diễm ta? Chúng ta trí dũng song toàn, còn bọn chúng đều là đồ ngu.”
Khâu Vi và đám người Mạnh Bưu dùng ngôn ngữ bộ lạc Nhạc Diễm để nói chuyện, người ngoài chỉ nghe được bọn họ nói một chuỗi dài rồi sau đó bắt đầu cười ha hả.
Khúc Duẫn Thành khó hiểu nhìn đám người ngoại tộc mặc quần áo quái dị nọ, hắn ta thúc ngựa tiến lên, tay gõ gõ xe ngựa.
Một lát sau Chung Hành xốc mành lên.
Khúc Duẫn Thành nói: “Không biết đám người lỗ mãng này đang nói chuyện gì, dọc đường đi không có chút lễ nghi gì hết, ta nghi ngờ bọn chúng đang chế giễu ngài.”
Chung Hành nói: “Không cần để ý đến bọn chúng.”
Khúc Duẫn Thành rất xem thường đám người ngoại tộc không hiểu thi thư lễ nhạc này. Mặc dù Khúc Duẫn Thành cũng là người thô kệch, nhưng ít ra chủ công Chung Hành của hắn ta đa mưu túc trí.
Còn vị Nhạc Vương thô tục vô lễ kia, lời ăn tiếng nói của gã đúng là khiến người khác khó chịu.
Khúc Duẫn Thành tiếp tục nghe đám người đó bô bô mấy lời mà hắn ta không hiểu, những tướng sĩ khác cũng nghe được âm thanh ồn ào từ bộ lạc Nhạc Diễm. Nhưng vì Chung Hành không ra lệnh, những người khác không dám nói gì.
Đang lúc đi, Khúc Duẫn Thành đột nhiên nghĩ tới một chuyện, có lẽ Chung Hành có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của đám người kia.
Thời còn trẻ lúc ở trong quân, bọn họ không hiểu được ngôn ngữ Bắc Địch, dù lấy được tình báo cũng phải phiên dịch. Chung Hành đã mời một người chuyên ngôn ngữ ngoại tộc về dạy, Chung Hành học gì cũng nhanh, không chỉ học ngôn ngữ chữ viết của Bắc Địch, hắn còn học cả ngôn ngữ của một số bộ lạc phía nam.
Cho nên mấy chuyện Nhạc Vương Mạnh Bưu và đám thủ hạ của gã đang nói đó, chỉ sợ Chung Hành đều hiểu hết toàn bộ.
Nơi luyện binh không ở trong thành, Chung Hành đóng quân tại đây, thường hay thao luyện binh mã cho thủ hạ ở nơi này.
Mấy chục năm qua, quan viên Binh bộ Khế triều đều do con cháu thế gia đảm nhiệm. Có lẽ những người này cả đời còn chưa rời Minh Đô diệt cướp đánh giặc, đa số quân lương và lương thực đều bị tham ô, tướng sĩ dưới trướng thì xa hoa dâm dật.
Từ lâu đám người Mạnh Bưu đã nghe nói tướng sĩ Khế triều yếu ớt, đây cũng là một trong những lý do tại sao gã dám mơ tưởng đến đất đai Khế triều.
Nhưng Chung Hành đóng quân tại nơi này đã khiến gã phải chấn động.
Người của bộ lạc Nhạc Diễm đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không nhịn được xì xào bàn tán.
So với Liêu Châu rộng lớn giàu có, đất đai bộ lạc Nhạc Diễm rất cằn cỗi, bọn họ thường lấy da thú, vỏ cây làm quần áo. Vỏ cây trên quần áo còn có thể dùng để phòng vệ. Binh khí cũng không chỉnh tề, thậm chí có chút thô sơ.
Nhưng một khi sĩ khí của người bộ lạc Nhạc Diễm dâng cao thì có thể lấy một chống trăm, dùng hơn mười vạn quân tiến Bắc đánh tan đám tướng sĩ yếu ớt Khế triều không phải không thể. Còn binh khí khôi giáp gì đó, lúc bọn họ xâm lược có thể cướp của tướng sĩ Khế triều về dùng.
Nhưng sau khi thấy tướng sĩ dưới tay Chung Hành, lần đầu tiên đám người bộ lạc Nhạc Diễm cảm thấy mình đã quá tự cao tự đại.
Tướng sĩ trên giáo trường mang vũ khí chính tề, trường đao nơi tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, kèn lệnh và tiếng trống liên tục, các binh sĩ theo trật tự xếp thành một trận địa.
Chung Hành áo rộng tay dài đứng ở trên đài cao, trên áo bào có hoa văn mãng xà rất uy nghiêm bá đạo. Hắn cười như không cười nhìn Mạnh Bưu: “Tướng sĩ quân ta thế nào?”
Mạnh Bưu chột dạ.
Càng đi về phía Bắc, gã cách Minh Đô càng gần, lòng tin có thể cướp lấy Trung Nguyên lại càng lớn. Khi đã quen với việc nhìn thấy dân lưu lạc trên đường, lại thấy quan viên Minh Đô ham mê của cải quyền lực, Mạnh Bưu cảm thấy cướp cục thịt mỡ này dễ như trở bàn tay.
Giờ nhìn thấy tướng sĩ Liêu Châu, Mạnh Bưu hổ thẹn không thôi.
Thủ hạ của Mạnh Bưu nhỏ giọng nói: “Đại vương, sau này chúng ta đụng tới Khế triều, khẳng định đánh không lại đám người này.”
Mạnh Bưu lập tức trợn mắt: “Nói hươu nói vượn! Bọn chúng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì lại thối rữa, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Nếu đánh thật, sẽ không phải đối thủ của chúng ta.”
Khúc Duẫn Thành nhìn đám người không biết lễ nghi đó còn dám bô bô ngay trước mặt Nhiếp Chính Vương, rõ ràng là coi rẻ vương uy, trong lòng hắn ta rất không vui, sầm mặt nhìn Mạnh Bưu: “Nhìn thấy một màn này, Nhạc Vương có gì chỉ giáo không?”
Mạnh Bưu ngửa đầu nói: “Sức ta có thể bách phát bách trúng, trong quân các ngươi không ai so được với ta.”
Chung Hành xấp xỉ tuổi Mạnh Bưu, việc từng trải qua cũng đôichút tương tự. Chính bởi vì thế, Mạnh Bưu có mẫu thuẫn với Chung Hành.
Mạnh Bưu võ nghệ cao cường, ở Tây Nam không ai có thể địch lại gã, gã không tin đối phương lại mạnh hơn mình.
Khúc Duẫn Thành nói: “Ta tới tỷ thí với ngươi.”
Chung Hành là Nhiếp Chính Vương, đến thiên tử còn phải tôn trọng hắn, không có khả năng một người có địa vị cao như vậy lại phải nhân nhượng một tên thủ lĩnh man di.
Hai người cùng so cưỡi ngựa bắn cung, Mạnh Bưu đúng là có chút bản lĩnh, Khúc Duẫn Thành vẫn chưa thể hạ được gã.
Gã có ý muốn tỷ thí với Chung Hành, nhưng Chung Hành không hề có ý đó, hơn nữa quần áo hôm nay Chung Hành mặc không phải đồ dùng để tỷ thí.
Chờ đến khi trở về, thủ hạ Mạnh Bưu đều đã hơi nhụt chí: “Đại vương, Khế triều có quân mã Liêu Châu, chúng ta không thể hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ được.”
“Đúng vậy, chúng ta đánh không lại bọn chúng. Hôm nay nhìn thấy quân uy như vậy, chúng ta luyện mười năm nữa cũng chưa so được.”
“Ta thấy trước sau gì Nhiếp Chính Vương cũng chiếm lấy vị trí hoàng đế, không bằng chúng ta hợp tác với Nhiếp Chính Vương, sau này bắt hắn phải chia ra hai châu cho Đại vương.”
“…”
Những người này mồm năm miệng mười, trong lòng Mạnh Bưu càng thêm phiền muộn: “Tất cả câm miệng lại!”
Đám người bộ lạc Nhạc Diễm lập tức ngậm miệng.
Mạnh Bưu nhìn Khâu Vi: “Ngươi thấy thế nào?”
Khâu Vi nói: “Đại vương hãy nói chuyện với hai bên, xem bên nào đưa ra điều kiện tốt hơn.”
Mạnh Bưu không muốn chỉ là một Đại vương, dẫu biết Chung Hành chẳng phải dạng dễ chơi, gã vẫn muốn làm Hoàng đế.
Quân vụ lẫn chính vụ mấy ngày liền làm Chung Hành trở nên thô bạo bực bội, phản quân lần này không tầm thường, thủ lĩnh bên đó không chỉ thông thạo việc quân, còn
có chút bản lĩnh giả thần giả quỷ. Triệu Nghị là người thật thà, dù có thị lang Từ Quy bày mưu tính kế, nhưng vẫn bị đám phản quân giảo hoạt đó đánh bại hai lần.
Hứa Kính đưa tin tức chiến trận mới nhất tới: “Hiện tại Triệu Nghị đang chiến đấu giằng co với phản quân, hắn ta muốn đánh đến khi nào phản quân dùng hết lương thực, lòng quân hỗn hoạn. Ngoài ra, việc bên Tây Nam cũng đã phân người đi làm theo kế sách của ngài.”
Chung Hành vừa xem chuyện quân vụ của Vĩ Châu vừa nghe Hứa Kính báo cáo tin tức: “Nhạc Vương đi gặp công chúa Nguyên Tương, gã cho rằng công chúa Nguyên Tương không đủ xinh đẹp, khiến hoàng đế và trưởng công chúa Hoài Thục vô cùng tức giận.”
Chung Hành từng gặp Nguyên Tương. Mà thật ra từ tận đáy lòng hắn cũng xem thường mấy tên man di như Mạnh Bưu nên giọng điệu Chung Hành không tốt: “Gã mà cũng xứng chướng mắt Nguyên Tương?”
Hứa Kính cảm thấy buồn cười: “Vị Nhạc Vương này không lấy gương soi lại mặt mình đi. Công chúa Nguyên Tương là nữ tử xinh đẹp nhất trong cung, có lẽ chỉ có tiểu thư Phùng gia mới có thể thắng nàng một vài lần. Nhạc Vương không xứng kén cá chọn canh. Chẳng qua, đây cũng tránh cho gã cấu kết với người Lang gia.”
Ánh mắt Chung Hành vẫn luôn đặt trên quân vụ, sau khi xem xong, hắn nói: “Phản quân đã nhìn thấu mưu kế của Từ Quy nhiều lần, trong quân Triệu Nghị có mật thám, gian tế là một trong mấy quan viên Vĩ Châu. Ngươi viết thư nói bọn họ tìm rồi diệt trừ sớm đi.”
Hứa Kính nói: “Vạn Cảnh viên đã bố trí ổn thỏa, nếu như điện hạ muốn thành hôn có thể chọn những ngày này.”
Vân Trạch là người duy nhất có thể làm Chung Hành quên đi chính vụ nặng nề. Ở trước mặt Vân Trạch, lệ khí trên người Chung Hành mới được thu lại hoàn toàn. Vân Trạch không liên quan gì đến việc trong quân chính và quyền lực, như vậy sẽ làm hắn cảm nhận được chút cảm xúc vui vẻ nào đó.
Từ bút lông trên tay hắn rơi xuống vài chấm mực đen trên giấy: “Cách làm của cô không thích hợp sao?”
Hứa Kính không biết nên trả lời thế nào.
Chung Hành đã làm rất nhiều chuyện không thích hợp, dùng âm mưu quỷ kế tàn sát tay chân, đùa bỡn quyền mưu coi rẻ thiên tử, sát phạt quyết đoán chưa từng nương tay… Từng vụ từng việc nhiều đến đếm không xuể, bây giờ chẳng qua chỉ là thành thân với một công tử của nhà Thượng thư, trong lúc đó có nói dối vài lần, nhưng so với chuyện kia, này có gì phải lo đâu?
Tuy rằng Hứa Kính nghĩ rằng nó không đáng, nhưng lão cũng không nói ra.
Lòng dạ Chung Hành thâm sâu, chính hắn có thể tự mình phán đoán được, nào cần một lão già như Hứa Kính đưa ra chủ ý?
Hứa Kính ba phải cái gì cũng nói được: “Chuyện như vậy… Bình thường đều là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, điện hạ không cần lo lắng.”
Hai ngày nay Vân Trạch đều tránh Chung Hành.
Ngày đó bị Chung Hành hôn, Vân Trạch càng nghĩ càng thấy ám muội. Vị trí bắp đùi rất nhạy cảm, tuy bên trong màn giường tối tăm, Vân Trạch cũng không thấy rõ được tình huống cụ thể, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được. Sau đó mỗi khi nhìn thấy Chung Thành, cậu sẽ lại cảm thấy thẹn thùng.
Vân Trạch trốn Chung Hành, những người khác trong phủ đều sợ Chung Hành, bởi vì hai ngày này chính vụ phức tạp, đến ngay cả Hứa Kính cũng không dám lui tới trước mặt hắn.
Phủ Nhiếp Chính Vương không khi nào là không có thích khách tìm đến, nhiều kẻ là cao thủ hoàng cung, có kẻ thì lại do dùng tiền mua từ giang hồ. Người căm thù Chung Hành đếm mãi không hết, bất kể là một số người trong Hoàng tộc bụng dạ khó lường hay đại thần ủng hộ hoàng đế, thậm chí kể cả người Bắc Địch, bọn họ đều hận Chung Hành thấu xương.
Lúc trước Chung Hành chuyển tới Tầm Nguyệt viên cũng là do bị đám thích khách này làm phiền khiến tâm trạng không vui.
Nửa đêm, Vân Trạch đang ngủ say thì đột nhiên nghe được cách vách có người hét “có thích khách”, cậu lập tức lấy gối che lỗ tai lại, lúc sao mới dần tỉnh táo.
Đêm nay là một đêm không trăng, ánh sáng từ ngọn đèn vàng chiếu lên mặt đất. Mặc dù đã mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn còn khá lạnh.
Vân Trạch nhìn thấy mấy thị vệ khiêng thi thể đi, một mùi máu tanh nồng đập vào mặt cậu. Vân Trạch hỏi: “Quận vương có bị thương không?”
“Không ạ.” Thị vệ cung kính nói, “Tên thích khách này lại dám vào nội viện, vương phủ lại phải tăng thêm phòng ngự rồi, sau này công tử cần phải cẩn thận.”
Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn vào trong từ ngoài cửa sổ thì thấy một vài tỳ nữ đang lau máu trên sàn. Mặc dù không nhìn thấy Chung Hành, nhưng xem ra đối phương không sao.
Thị vệ đi đến nơi có ánh sáng, lúc này Vân Trạch mới thấy được người bị giết.
Đây là lần đầu cậu thấy người chết trong lúc đang tỉnh táo, hơn nữa kẻ đó còn máu me khắp người, trên mặt đất cũng có rất nhiều vết máu.
Vân Trạch nhìn không quen cảnh tượng máu me như vậy, cộng thêm đêm khuya mây đen gió lớn, thấy một màn như vậy chỉ càng thêm khó chịu.
Cậu trở về phòng nhấp một ngụm trà ấm, lúc này tim vẫn còn đập mạnh.
Vừa nhắm mắt lại dường như thấy được người chết, nhịp tim Vân Trạch càng thêm nhanh, cậu nằm ngủ trên giường, tay nhẹ nhàng ấn ấn trên ngực.
Chờ đến ngày mai tỉnh dậy là tốt rồi, người bình thường đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy đều sẽ khó mà chịu được.
Một khắc sau, Vân Trạch đã gần ngủ thiếp đi, cửa đột nhiên bị gõ hai lần, cậu ôm lấy gối: “Ai vậy?”
Giọng Chung Hành vẫn như thường lệ: “Là ta.”
Hắn đẩy cửa vào. Trong phòng tối tăm, trong lư đang đốt hương an thần, thứ này để giúp ngủ ngon hơn.
Vân Trạch buồn ngủ nói: “Quận vương, sao huynh chưa ngủ?”
Cậu phát hiện Chung Hành ngủ rất ít, cho dù đã làm hết việc, Chung Hành cũng sẽ không đi ngủ.
Chung Hành xoa xoa mái tóc đen của Vân Trạch: “Ta nghe nói ngươi nhìn thấy thi thể, đêm nay âm u, chỉ sợ phải chịu kinh hách rồi.”
“Bây giờ chắc đã canh ba, Quận vương nên nghỉ ngơi đi.” Vân Trạch nói, “Ta vẫn chưa bị giật mình đâu.”
Chung Hành nâng cằm Vân Trạch lên, hắn cúi người xuống phủ lên môi Vân Trạch. Môi Vân Trạch rất mềm, lúc hôn lên rất thoải mái.
Vân Trạch đưa tay ôm lấy cổ Chung Hành.
Cậu cảm thấy có thể mình đã thích Chung Hành mất rồi.
Vành tai Chung Hành chạm phải tóc mai của cậu(*): “Bây giờ ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ có thể ngủ chung một giường.”
(*)耳鬓厮磨: Vành tai chạm tóc mai, ý chỉ hai người ở chung thân mật, gần kề nhau.