Hôn lễ cũng không làm long trọng, bởi vì bên phía Chung Hành không có trưởng bối ở Minh Đô, cho nên Vân Trạch cùng Chung Hành chỉ kết khế dưới ánh trăng và uống rượu hợp cẩn.
Vạn Cảnh viên là lâm viên Hoàng gia, vốn là hành cung của Hoàng đế, Vân Trạch không nghe người bên cạnh nói đến, chỉ coi nơi này là một trong những phủ đệ của Chung Hành.
Ý xuân nồng nàn, cành lá ngoài cửa sổ đã nhú chồi non xanh tươi, hết các cây cối đều được treo dây lụa đỏ, cửa sổ và cửa ra vào có dán chữ Hỷ (囍).
Chỉ có người thân cận bên cạnh Chung Hành mới biết được chuyện này, bởi vì Vân Trạch không phải nữ tử, dựa theo lệ thường cũng nên ra ngoài uống rượu với mọi người.
Chung Hành không thích người bên ngoài ngắm Vân Trạch cho nên không cho Vân Trạch ra.
Vân Trạch không biết nhiều về tập tục hôn lễ của triều Khế, sau khi cậu tới nơi này chưa từng tham gia hôn lễ của người khác. Chung Hành ở bên ngoài tiếp khách, Vân Trạch ngồi trong phòng đợi.
Từ giữa trưa đến chạng vạng cậu vẫn chưa có thứ gì vào bụng, hôm nay là ngày vui, đám tỳ nữ nhận được rất nhiều vàng thỏi, Vân Trạch thấy các nàng đứng bên cạnh rất cực nên cho bọn họ ra vườn chơi.
Bất kể có thành hôn hay không, quan hệ giữa Vân Trạch và Chung Hành vẫn giống như trước đây, khác biệt là từ hôm nay Vân Trạch sẽ ngủ chung giường với Chung Hành.
Vân Trạch ngủ gật, mãi đến khi khung cửa bị người ta gõ một cái, cậu vô thức ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy Chung Hành đã quay lại.
Chung Hành vẫn còn mặc hỷ phục, tuy cùng quần áo cùng một màu sắc và kiểu dáng, nhưng trên người Chung Hành thì lộ ra vẻ anh tuấn, trên người Vân Trạch lại thể hiện nét văn tú của cậu.
Vân Trạch dụi mắt.
“Quận vương, rốt cục huynh cũng quay lại rồi.” Vân Trạch mở hộp thức ăn trên bàn ra, “Hứa tiên sinh nói sau khi huynh về ta mới có thể ăn, ta đang chờ huynh đó.”
Chung Hành dựa vào khung cửa không đi vào, chỉ đứng bên ngoài Vân Trạch.
Vân Trạch đặt bánh quế hoa, bánh bạch lan canh táo đỏ và vài món khác nữa lên bàn.
Tối nay Chung Hành uống không ít rượu, đám người Khúc Doãn Thành vất vả lắm mới tìm được một cơ hội thế này, ai nấy cũng rót cho Chung Hành loại rượu mạnh, bởi vì Vân Trạch không ra ngoài, một mình Chung Hành uống hai phần, uống luôn cả phần rượu của Vân Trạch.
Bình thường Chung Hành sẽ không uống rượu vượt quá tửu lượng của mình, tối nay khó có khi phóng túng một lần, người hắn lảo đảo, lúc này Vân Trạch mới nhận ra điều không đúng, cậu đứng dậy đỡ Chung Hành lên giường.
Chung Hành vừa chạm gối đã nhắm hai mắt lại.
Vân Trạch đẩy đẩy Chung Hành: “Quận vương ơi? Quận vương à?”
Chung Hành say tí bỉ, không nghe thấy giọng nói bên tai. Sau khi Vân Trạch ăn no gọi người mang nước vào, cậu dùng nước lạnh lau mặt cho Chung Hành.
Chung Hành vẫn chưa tỉnh lại.
Vân Trạch thấy Chung Hành ngủ ở giữa chiếm hơn phân nửa giường, không còn chỗ cho mình nằm.
Cậu quỳ gối bên giường đẩy bả vai Chung Hành: “Quận vương, huynh thức dậy đi, ta không còn chỗ để ngủ rồi kìa.”
Chung Hành vẫn không thức.
Vân Trạch vốn tưởng rằng đêm động phòng hoa chúc sẽ xảy ra chuyện gì đó, giờ ngay cả chỗ ngủ còn không có, Chung Hành say thế này, sao còn có thể phát sinh chuyện gì nữa.
Nhưng như vậy cũng tốt, Vân Trạch vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Nửa đêm Chung Hành tỉnh giác.
Mở mắt ra không thấy Vân Trạch nằm bên cạnh mình, hắn đứng dậy xuống giường, thâhs Vân Trạch đắp một cái chăn ngủ trên giường nhỏ bên ngoài, bây giờ chừng canh bốn, Vân Trạch ngủ rất say sưa.
Chung Hành ôm Vân Trạch trở lại giường.
Vân Trạch ngủ hơi nông, vừa được đặt xuống giường đã mở mắt ra, cậu và Chung Hành nhìn nhau, sau đó Vân Trạch mới nhớ tới mà cáo trạng: “Huynh nằm chiếm hết cả giường, không chừa chỗ cho ta ngủ gì cả.”
Chung Hành khẽ hôn lên trán cậu: “Là lỗi của ta.”
Vân Trạch nhỏ giọng nói: “Quận vương, chúng ta động phòng thế nào đây?”
Chung Hành kiên nhẫn giải thích bên tai Vân Trạch, sau đó cầm cổ tay Vân Trạch, văn vê mở các ngón tay đang khép chặt rồi phủ lên người mình.
Lòng bàn tay Vân Trạch nóng hổi, cậu từ từ chạm vào toàn bộ, khiếp sợ nhìn Chung Hành.
Chung Hành: “Nhìn ta làm gì?”
Vân Trạch vùi mặt vào gối, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Chỉ sợ không được rồi, ta sẽ chết mất thôi. Quận vương, vì an toàn tính mạng của ta, chúng ta đừng động phòng được không.”
Chung Hành biết Vân Trạch sẽ không tiếp nhận mình, hắn cũng không nghĩ tối nay sẽ ăn sạch sẽ Vân Trạch.
Hắn lớn hơn người thường nhiều như vậy, đúng là một phiền não kỳ quái, trước khi gặp Vân Trạch, Chung Hành không để ý đến chuyện này, sau khi gặp được Vân Trạch mới cảm thấy chuyện này không hề ổn.
Trông Vân Trạch rất yếu ớt, hắn dùng một ngón tay là có thể bóp chết cậu.
Chung Hành nhéo mặt Vân Trạch: “Đêm động phòng hoa chúc lại không muốn tiếp nhận phu quân của em, không ra thể thống gì.”
Vân Trạch nói, “Ta, giờ ta vẫn coi quận vương là bạn á.”
“Bạn mình gặp khó khăn, lại bỏ mặc không thèm quan tâm.” Chung Hành tiếp tục véo mặt Vân Trạch, “Đây là chuyện quân tử nên làm?”
Vân Trạch: “…”
Chung Hành trêu chọc Vân Trạch vài câu rồi bảo Vân Trạch ngủ tiếp, nửa đêm canh ba Vân Trạch không có nhiều tinh lực đùa giỡn với hắn nữa.
Ngày thường Chung Hành rất ẩn nhẫn, cho dù rất thích một thứ gì đó, rất muốn lấy được nó ngay lập tức, nhưng lại có thể bình tĩnh từ từ cướp lấy.
Còn nhiều thời gian, sau này có thể chậm rãi đòi lại.
Dù sao bây giờ người này đã thuộc về hắn, cái tên Vân Trạch đã nằm trên gia phả Chung gia, vả lại còn đăng ký ở quan phủ, mối quan hệ này ngày sau muốn chém cũng chém không đứt được.
Đầu hôm đã ngủ được một giấc, giờ Chung Hành không buồn ngủ, sau nửa đêm hắn vẫn luôn ngắm Vân Trạch.
Vân Trạch ngủ đến giờ Mão mới tỉnh giấc, thấy Vân Trạch đã thức, Chung Hành khép mắt lại.
Một lát sau phát giác ngón tay mình bị Vân Trạch nắm lấy, Vân Trạch cho rằng hắn đang ngủ say, nhẹ nhàng hôn lên má hắn hai cái, qua khoảng nửa khắc đồng hồ, Vân Trạch lại hôn lên khóe môi Chung Hành một cái, chuyện hôn trộm này đương nhiên không phải một lần hai lần là có thể chấm dứt.
Chung Hành mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu.
Một mặt biết cách thích hợp nhất là để Vân Trạch làm việc mình nguyện ý làm, mặt khác lại muốn xây một tòa lầu cao, giấu Vân Trạch ở trên đó tự mình độc hưởng.
Vân Trạch nói, “Quận vương, chúng ta rời giường ăn sáng đi.”
Giờ Vân Trạch rất đói, đêm qua cậu không ăn được bao nhiêu, hiện tại cảm thấy bụng mình đói đến xẹp lép rồi.
“Được.” Chung Hành vuốt ve mặt cậu, “Mặc dù hôm qua không động phòng, sớm muộn gì cũng phải thân thiết da thịt, chuyện này không thể thay đổi được.”
Vân Trạch thấy chuyện này không giống với tưởng tượng của cậu lắm, nếu Chung Hành tiến đi vào trong cơ thể cậu thật, có lẽ sẽ rất khó khăn.
“Quận vương, ta ——”
Ngón tay Chung Hành chặn môi Vân Trạch lại: “Đổi ý cũng không có tác dụng, đây là thứ em phải đối mặt.”
Tuy rằng thích Vân Trạch không phải bởi vì sắc đẹp, nhưng nếu hắn đã có được Vân Trạch, tất nhiên phải chiếm được cả cơ thể cậu, Chung Hành cũng không phải là người thanh tâm quả dục, hắn muốn tất cả của Vân Trạch.
Vân Trạch mặc quần áo của mình vào, Chung Hành
ôm cậu vào trong ngực thắt dây áo lại cho cậu: “Nếu em sợ, ta sẽ giúp em từ từ thích ứng, ta không ép buộc em đâu.”
Vân Trạch nói, “Thích ứng kiểu gì í?”
Chung Hành nói vài câu bên tai cậu.
Vân Trạch cắn môi.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Chung Hành nhìn dáng vẻ ngây thơ này của cậu, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của Vân Trạch.
Trong lòng Chung Hành, Vân Trạch là một đứa trẻ không có tâm cơ, không chỉ trông mềm mại mà lòng cũng rất mềm.
Véo hai má cũng mềm nốt.
Chung Hành cúi đầu cắn một cái.
Vân Trạch che mặt mình lại, ngẫm một hồi vẫn cảm thấy không phục lắm, cho nên cậu nằm sấp trên người Chung Hành cắn trả đối phương một cái.
…
Tháng này An Lạc hầu vẫn không được gặp Vân Trạch, mới đầu ngày nào Vương gia cũng phái người tới hỏi, lão già Phụ quốc công kia cũng không cho An Lạc hầu sắc mặt tốt.
Gần đây phủ Phụ quốc công không còn hỏi tung tích của Vân Trạch nữa, An Lạc hầu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này phủ Nhiếp chính vương đột nhiên đưa thư qua, nói cho An Lạc hầu biết Vân Trạch đã thành thân với Chung Hành.
Chung Hành vốn là một người độc đoán chuyên quyền, An Lạc hầu không thể ngăn cản hành động của đối phương. Hiện giờ Minh Đô gần như không có ai biết, phong thư này lại do phủ Nhiếp chính vương đưa tới, An Lạc hầu đoán Chung Hành không muốn để người khác biết chuyện này, cho nên lão không nói gì, ngay cả thị thiếp và Thái phu nhân bên cạnh cũng không nói.
An Lạc hầu luôn xem thường nam nhân và nam nhân, lão cảm thấy đây là làm bại hoại thuần phong mỹ tục, vi phạm đạo đức nhân luân.
Nhưng Chung Hành có quyền có thế, An Lạc hầu không còn cách nào, vì vinh hoa phú quý và tương lai của Hầu phủ, lão chỉ có thể bán Vân Trạch ra ngoài.
Lão đã suy nghĩ chuyện này rất lâu.
Chung Hành không muốn cho người khác biết có lẽ bản thân hắn cũng cảm thấy hai người đàn ông ở bên nhau là trái với luân thường, hơn nữa Chung Hành nói thành hôn cũng không hẳn là thành hôn thật, có thể là nói miệng mà thôi.
Vân Trạch không mang thai được, không thể nối dõi tông đường cho Chung Hành, sao Chung Hành có thể để Vân Trạch ở vị trí Liêu vương phi chứ?
Nếu truyền đến Liêu Châu hoặc nơi khác, chỉ sợ người bên ngoài sẽ cười nhạo Chung Hành.
Năm nay Chung Hành đã ba mươi tuổi, lúc An Lạc hầu ba mươi tuổi, Vân Dương đã mười hai mười ba tuổi, trong tình huống bình thường, nam tử lập niên đã có mấy đứa con, nhưng Chung Hành không có, ngay cả thứ tử, con riêng cũng không, đã từng có người phỏng đoán Chung Hành làm nhiều việc ác cho nên không thể có con.
Cơ nghiệp của Liêu Châu hùng hậu, tương lai không thể không có người thừa kế nào.
An Lạc hầu cảm thấy Vân Trạch và Chung Hành sẽ không được lâu dài.
Phủ Phụ quốc công thúc giục An Lạc hầu dâng tấu lên Hoàng đế thỉnh phong Vân Trạch làm Thế tử. Hiện giờ Vân Trạch đã thành thân với Chung Hành, Chung Hành ngang ngược cường thế, sẽ không cho phép Vân Trạch có thêm người khác, phủ An Lạc hầu còn muốn truyền thừa tirs, giờ chỉ có Vân Dương là có thể cưới vợ sinh con, vị trí Thế tử đã nằm chắc trong tay Vân dương.
An Lạc hầu từng đắc tội trưởng công chúa Hoài Thục, ấn tượng của Hoàng đế với lão đã kém đi nhiều, lão dâng tấu thỉnh phong Vân Dương làm Thế tử Hầu phủ, An Lạc hầu vốn không ôm hy vọng gì, không ngờ rằng Hoàng đế thật sự hạ chỉ sắc phong Vân Dương.
Vân Dương đã lộ mặt nhiều lần trước mặt Hoàng đế, ấn tượng của Hoàng đế với hắn không tồi, trong tấu chương sắc phong Vân Dương làm thế tử phủ An Lạc hầu, Hoàng đế thuận tiện đề bạt Vân Dương vào Kinh Triệu phủ.
Nhiếp chính vương bận rộn quân vụ và ngoại giao, hiện giờ Vĩ Châu là tai họa lớn trong lòng Nhiếp chính vương, An Lạc hầu biết đối phương không có thời gian rảnh nhúng tay vào chuyện trong nhà mình, những chuyện nhỏ như sắc phong và thăng chức sẽ không bị Nhiếp chính vương chú ý tới.
Nhưng Vân Trạch cũng là con trai trưởng của Hầu phủ, càng có tư cách kế thừa vị trí Thế tử hơn Vân Dương, An Lạc hầu lo lắng Vân Trạch bất mãn với mình, cho nên lão cố ý tìm thời gian đến phủ Chung Hành gặp Vân Trạch.
Trong phủ Chung Hành không có người, An Lạc hầu hỏi thăm mới biết đối phương đã đến Vạn Cảnh viên, Hoàng đế quá mức vớ vẩn, lại cho Chung Hành hành cung xa hoa tráng lệ nhất này.
Lão đành đi Vạn Cảnh viên.
Hai ngày nay Chung Hành không ở trong nhà, nhưng Vân Trạch có, Hứa Kính thấy An Lạc hầu lặn lội từ xa đi đến, lão không tiện đuổi người.
An Lạc hầu có làm người ta chán ghét thế nào, giờ cũng là cha vợ của Chung Hành, cũng là cha ruột của Vân Trạch, Hứa Kính không dám lỗ mãng.
Lão cố ý dặn dò An Lạc hầu: “Hôm qua điện hạ vào kinh xử lý chính sự, hôm nay có thể sẽ trở về. Vân đại nhân tuyệt đối không thể nói bậy ở trước mặt tiểu công tử, càng không thể nhắc tới thân phận của điện hạ, bằng không điện hạ trở về tức giận, ta và lão đều không gánh nổi đâu.”
An Lạc hầu không biết nói cái gì cho phải, gạo đã nấu thành cơm rồi, Chung Hành còn chưa nói cho Vân Trạch thân phận của mình, nói vậy chỉ coi đây là tình duyên sương sớm* mà thôi.
(* Đề cập đến mối tình ngắn hạn hoặc tạm thời.)