Nhưng anh ta không buông tay được thì phải làm sao?
8 năm rồi.
Anh cũng sắp quên mất Cung Tuyết Dương trông như thế nào rồi.
Hạ Tử Thu thật ra mỗi ngày đều sợ.
Sự khắc cốt ghi tâm trước kia, lời hứa sinh tử trước kia sẽ dần phai nhạt theo thời gian.
Thời gian thật sự là một thứ khiến người ta bất lực.
Mặc kệ bạn từng đau đến mức xé ruột xé gan như nào, từng khắc cốt ghi tâm như nào, một khi rời khỏi, sự âm dương cách biệt sẽ khiến bạn trân trọng mọi thứ, nhưng cũng không thể mãi mãi lưu giữ trong ký ức.
Gương mặt của Cung Tuyết Dương dần dần có chút mơ hồ, Hạ Tử Thu sợ mình quên mất cô, cả ngày để ảnh của cô ở trên người, tới đêm khuya đều sẽ lấy ra nói chuyện với bức ảnh.
Tất cả mọi người đều nói anh ta bị điên, nhưng chỉ có bản thân anh ta biết, Tuyết Dương xinh đẹp sạch sẽ khi còn sống không có ai nhớ, chết lại thê thảm như vậy, nếu như ngay cả anh ta cũng quên cô đi, Tuyết Dương sẽ đau lòng cỡ nào.
Cho nên anh ta thà biến thành một tên điên, một tên điên vì Cung Tuyết Dương khiến mình giậm chân tại chỗ.
Nhưng mặc kệ anh làm cái gì, đã không đổi lại được Tuyết Dương.
Nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ đã đã thay đổi mọi thứ.
Cô ta khiến gương mặt có chút mơ hồ của Cung Tuyết Dương ở trong đầu Hạ Tử Thu trở nên rõ ràng.
Thì ra ký ức không phải phai mờ, mà là chìm ở nơi sâu nhất trong tim, vào một lúc vô tình nào đó, nó sẽ hoàn toàn lật lại quá khứ.
Hạ Tử Thu biết cô ta là giả.
Cô ta sẽ