May mà, ông trời đã đưa tới một vật thay thế.
Mặc kệ cô ta là người của ai, mặc kệ cái cô ta muốn có phải là mạng của anh ta không, chỉ cần cô ta sống là được, gương mặt rất giống Cung Tuyết Dương đó đủ để giữ cái mạng đó của cô ta.
Có điều cô ta đã làm anh em của anh ta bị thương, khoản nợ này anh ta vẫn phải tính với người phụ nữ đó.
Đáy mắt của Hạ Tử Thu ánh lên mưa bão dữ dội, nhưng bị anh ta cố đè nén.
Những năm này, anh ta sớm đã thay đổi rồi.
Trở nên tàn độc, đối với người khác như vậy, đối với bản thân cũng vậy.
Cái anh ta muốn chẳng qua chỉ là một gương mặt còn sống, gương mặt đã từng khiến anh ta mê luyến thành họa vô số đêm mà thôi.
Hạ Tử Thu một cước đá cửa căn phòng ra, lập tức một chưởng phong lăng lệ ập tới.
“Không tự lượng sức mình.”
Hạ Tử Thu không thèm nhìn, trực tiếp chặn lại, hơn nữa lật tay túm ngược.
Người phụ nữ cũng không phải là một kẻ yếu, dù sao có thể khiến năm người anh em của anh ta bị thương sao có thể là kẻ yếu chứ?
Lúc Hạ Tử Thu ra tay, tay áo của người phụ nữ bỗng trượt xuống một con dao, cùng lúc tay trái xuất quyền, tay phải trực tiếp cầm con dao đâm thẳng vào lồng ngực của Hạ Tử Thu.
Mắt của Hạ Tử Thu chợt lạnh dần, mọi sự giận dữ và đè nén lập tức bạo phát vào lúc này.
“Cô vẫn là không chịu ngoan ngoãn phải không?”
Anh ta bỗng túm tay cầm dao của cô ta rồi khẽ dùng sức, người phụ