Câu trả lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan không chê vào đâu được.
Hai người lại nói chuyện yêu đương một hồi, bên ngoài có tin tức truyền đến.
“Đại ca, đã điều tra kĩ rồi, cha của Hàn Hi Thần là Hàn Khiếu, còn người mẹ thì không rõ.
Những năm này đều sống ở nước ngoài, nghe nói có chút thực lực.
Anh ta có một nhóm sát thủ, xưng là Mị Ảnh, có thể nhận đơn làm ăn.
Chỉ cần trả nổi tiền, không có người nào họ không giết được, nhưng mấy năm gần đây đã tiết chế lại rất nhiều.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Hàn Khiếu!
Đúng là một cái tên lâu lắm chưa nghe qua rồi.
Nếu không phải Thẩm Hạ Lan nhắc nhở, có lẽ anh cũng không nhớ tới cái tên này.
Không biết mẹ là ai?
Đó là bởi vì Hàn Khiếu không nói cho Hàn Hi Thần biết mẹ của anh ta là ai sao?
Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến thím Trương.
Nhớ lại kí ức cổ và hoàng kim cổ trong cơ thể, mặt anh tối sầm lại vài phần.
Hàn Khiếu là người của Trương Gia Trại sao?
Có lẽ là không phải.
Tuy nhiên, ông ta từng có tình cảm với thím Trương, hơn nữa còn sinh ra một người con trai.
Vậy tại sao thím Trương lại không hạ kí ức cổ cho Hàn Hi Thần?
Hoặc là nói tại sao không tính kế Hàn Hi Thần?
Quả nhiên đứa con cùng với người yêu của mình thì quý giá hơn sao?
Trong lòng Diệp Ân Tuấn nổi lên ý muốn giết người, gần như không khống chế được nữa.
Anh muốn giết người!
Hận không thể bây giờ đi gặp tên Hàn Hi Thần đó, bây giờ giết chết anh ta!
Một