“Vừa mới đi về, em không mệt sao?”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan có ý tốt, nhưng cơn tức giận không thể trút bỏ vẫn khiến anh có giọng điệu không hay.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ giống như một đứa trẻ, không khỏi mỉm cười nói: “Anh bây giờ thật đáng yêu.”
“Phụ nữ, đừng nói đàn ông dễ thương, đó là sự xúc phạm với đàn ông.”
Diệp Ân Tuấn thành công bị Thẩm Hạ Lan chuyển qua đề tài khác, cảm xúc cũng thay đổi theo.
“Được được được, không đáng yêu, đẹp trai có được không? Người đàn ông của em là đẹp trai nhất.”
“Hứ, cái này còn cần em nói sao.
Anh không đẹp trai em chịu gả cho anh sao?”
Diệp Ân Tuấn ngạo mạn nói.
Thuộc hạ có chút sững sờ.
Đây là tình huống gì vậy?
Thẩm Hạ Lan nháy mắt với cậu ta, thuộc hạ nhanh chóng lui ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy có chị dâu ở đây, thật tốt.
Diệp Ân Tuấn không phải không biết thuộc hạ rời đi, chỉ là Thẩm Hạ Lan không muốn cậu ta ở đây, vậy thì rời đi đi.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đúng đúng đúng, anh đẹp trai nhất, vậy thì anh chàng đẹp trai nhất, bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“Hay là lăn lộn ở trên giường?”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này bây giờ đúng là tên sói ăn