“Cho mấy người lên đây đi, đưa Minh Triết đến bệnh viện, đưa Nghê Nghê và Diệp Tranh trở về, giam giữ Diệp Tử ở tổng bộ Kình Thiên Minh, đánh gãy tay gãy chân của cô ta, tháo khớp cằm của cô ta, để cho người khác trông chừng, đừng để cô ta chết.”
Đây là lần đầu tiên mà Thẩm Hạ Lan muốn giết người, giết người đúng nghĩa.
Cuối cùng, cô đã có thể trải nghiệm được loại cảm giác cuồng bạo.
Sau khi nói xong những điều này, Thẩm Hạ Lan nhìn thủ hạ ôm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh ra ngoài, phát hiện bọn nó không có chuyện gì, cô mới thấp giọng nói: “Mẹ đưa Minh Triết đến bệnh viện trước, hai đứa bọn con về nhà chờ mẹ, ba của con đang ở trong phòng ngủ, các con có thể vào phòng ngủ tìm ba mình.
Tranh, cảm xúc của ba con không tốt cho lắm, con trông chừng ba giúp cho mẹ nha, con không thể để cho ba làm ra chuyện sai trái.
Nghê Nghê, con trông chừng Diệp Tử giúp mẹ, đừng để cô ta chết.”
Thẩm Hạ Lan biết là hiện tại bọn nhỏ đang cảm thấy sợ hãi, nhưng mà bây giờ cô không có thời gian để an ủi bọn nó, trước tiên cô cần phải cứu Minh Triết, bây giờ cách duy nhất để bọn nó đè nén sự sợ hãi đó chính là để bọn nó có chuyện để làm, bận rộn không có thời gian suy nghĩ cái khác.
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy sắc mặt của Diệp Minh Triết trắng bệch, cắn chặt răng rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con với anh Tranh sẽ nghe lời của mẹ mà.”
“Con ngoan.”
Trước kia, vào những lúc này Nghê Nghê đề sẽ khóc lóc làm nũng, nhưng mà bây giờ cô bé lại đột nhiên trưởng thành.
Bọn nhỏ được thủ hạ dẫn đi, Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Minh Triết bước nhanh chạy xuống núi.
Sắc mặt của Diệp Minh Triết càng ngày càng