Lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy thì chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu, anh nhìn cách trang trí trong căn phòng thì liền hiểu cái gì đó, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Người ở bên ngoài không dám đến gần căn phòng này, sợ là Diệp Ân Tuấn tức giận thì sẽ giết bọn họ.
Diệp Ân Tuấn hoạt động cơ thể, mở cửa phòng, dự định đi ra ngoài, anh lại nhìn thấy Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đang đi về phía anh.
“Ba ơi.”
Giọng nói của Diệp Tranh không lớn, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Nghê Nghê cũng im lặng hơn bình thường rất nhiều, không nói gì, nhưng mà vô tình hay cố ý đều nhích lại gần cậu bé.
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua sau lưng bọn nó, cũng không nhìn thấy Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan đâu, anh lập tức hỏi: “Minh Triết cùng với mẹ các con đâu rồi?”
Trong lúc vô tình, anh phóng áp lực ra bên ngoài, lập tức làm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh cảm thấy có áp lực.
Diệp Tranh vừa mới định mở miệng, liền nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói: “Anh trai bị thương, bị cô Diệp Tử đâm bị thương ở ngực, chảy rất nhiều máu, mẹ đưa anh trai đến bệnh viện rồi, đã liên lạc với bác sĩ và ngân hàng máu trong thời gian ngắn nhất, mẹ kêu con về đây với ba.”
Ở phía ngực của Diệp Ân Tuấn tuôn ra một cỗ sát ý.
“Diệp Tử đâu rồi?”
“Bị người của mẹ