Nếu như không phải bị sự tàn bạo quấn thân lâu ngày, thật ra thì anh ta nhìn giống như là một thư sinh, đường nét thanh tú, giữa hai đầu lông mày mang theo một cảm giác ấm áp.
Đàn ông như thế này, đi đến đâu cũng làm cho người khác ưa thích.
Nhan Du đi tới kéo tay của Hạ Tử Thu, lại phát hiện tay của anh ta rất lạnh, lạnh không có nhiệt độ, lạnh làm cho người ta kinh ngạc.
“Anh…”
Nhan Du vừa định gọi một tiếng anh rể, đột nhiên lại nhớ đến bây giờ mình đang giả trang làm Cung Tuyết Dương, không khỏi gọi một tiếng: “Tử Thu, anh có thể nghe em nói chuyện không, em là Tuyết Dương đây.”
Thật ra thì giọng nói của Nhan Du và Cung Tuyết Dương không giống nhau, nhưng mà ba chữ Cung Tuyết Dương lại là chấp niệm của Hạ Tử Thu.
Lúc cái tên này thốt ra từ trong miệng của một người phụ nữ khác, vang lên ở bên tai của Hạ Tử Thu, thân thể của anh ta không khỏi run rẩy.
Nhan Du kích động, cô ta nói tiếp: “Tử Thu, anh mở mắt ra nhìn em đi, có được không? Em bị bọn họ bao vây, bọn họ đánh em, mắng em, ép buộc em làm những chuyện mà em không thích, anh có biết lúc đó em suy nghĩ như thế nào không? Em đang nhớ anh, em nhớ đến anh anh dũng như thế, kiên cường như thế, nghĩ đến anh sẽ đến cứu em, có đúng không? Tử Thu, em đang chờ anh, chờ anh đến