Diệp Ân Tuấn bẩm sinh đã nhạy cảm, nên giờ mắt anh hơi lóe lên.
Mặc Vân Thanh khẽ nhíu mày nói: “Chắc giờ nơi này là khu giới nghiêm, nên chúng ta dư sức để đi vào.”
Cường ngừng xe ở một khách sạn gần đó, rồi bảo Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh xuống xe, đi thẳng vào trong khách sạn.
Khách sạn là Cường dùng chứng minh thư của người khác để đăng ký.
Sau khi mấy người Diệp Ân Tuấn đi tới phòng tổng thống, thì Cường bảo bọn họ ở trong phòng rửa ráy một lát, rồi đi lấy quần áo cho ba người.
Mặc Vân Thanh tắm xong đi ra, khẽ cau mày nhìn mái tóc dài của mình, rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh, cầm kéo cắt tóc.
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không ngăn cản, mà tiến lên một bước hỏi: “Cô có cần cháu giúp không?”
“Được, làm phiền cháu rồi.”
Từ khi biết Thẩm Hạ Lan là cháu gái Hoắc Chấn Ninh, Mặc Vân Thanh đối xử cực kỳ tốt với cô, hơn nữa còn rất thân thiết.
Thẩm Hạ Lan đi tới giúp đỡ, cắt mái tóc dài của Mặc Vân Thanh thành tóc ngắn, hơn nữa còn làm một kiểu tóc đẹp.
Nhìn gương mặt khá già giặn của mình ở trong gương, Mặc Vân Thanh như nhìn thấy dáng vẻ hồi trẻ của mình, nhưng tiếc rằng trên đầu bà đã có sợi tóc bạc, như đang nhắc nhở bà về sự trôi qua của năm tháng.
Nếu không phải Phương Chính giam cầm bà nhiều năm như vậy, có lẽ bà có thể làm được rất nhiều chuyện, chứ không lãng phí một thời gian dài như vậy.
Giờ tình yêu đã không còn nữa, sự nghiệp cũng không, mọi thứ đều bị bỏ lỡ.
Ngực Mặc Vân Thanh bỗng bùng lên lửa giận.
Nhìn dòng xe tấp nập ở bên ngoài, rồi nghĩ tới nơi này là đại bản doanh của Phương Chính, Mặc Vân Thanh hận không thể phá hủy, nổ tung toàn bộ nơi này, nhưng cô cũng biết mình giờ mình chỉ có thể tưởng tượng, vì