“Bọn họ đều nhận ra chúng tôi? Vậy chẳng phải lúc chúng tôi đi vào, người ở dưới đại sảnh đều nhìn thấy chúng tôi hết à?”
“Không sao, bọn họ đều là người bên mình, đây là khách sạn của chúng ta.”
Cường nói rất hống hách.
Diệp Ân Tuấn im lặng, rõ ràng anh đã biết chuyện này.
Thẩm Hạ Lan không ngờ ở đây cũng có sản nghiệp của nhà mình, nên không khỏi nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Chồng à, anh thật lợi hại.”
“Không phải anh lợi hại, mà là Tử Thu.”
Diệp Ân Tuấn không hề kể công, nhưng Thẩm Hạ Lan biết, sở dĩ Hạ Tử Thu bán mạng cho anh như vậy, là vì năm đó anh đã ơn cứu mạng anh ta.
Đó là một người đàn ông rất nghĩa khí.
“Không biết giờ anh ta và em vợ anh ta thế nào rồi?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cười trước câu hỏi của Thẩm Hạ Lan.
“Em quản nhiều rồi đó, em có cần gọi điện hỏi thăm không?”
“Thôi bỏ đi, em đâu có thân với anh ta.”
Thẩm Hạ Lan lè lưỡi, rất tinh nghịch.
Mặc Vân Thanh thấy hai người như vậy, thì không khỏi nhớ tới hồi mình còn trẻ, lúc đó bà cũng mơ mộng về tình yêu, rồi chồng mình sẽ như thế nào, nhưng giờ bà đã hơn 40 rồi, nên không dám nghĩ tới mấy chuyện này nữa.
Quả nhiên con người không được để lãng phí thời gian.
Diệp Ân Tuấn cảm nhận được sự u ám của Mặc Vân Thanh, nên kéo Thẩm Hạ Lan tới cạnh mình rồi nói: “Em mau đi hóa trang đi, Cường đã dẫn người tới đây rồi.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan cũng không