Không có Phương Yến Nhi bên cạnh, Thẩm Hạ Lan cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Khoảng mười phút sau có một loạt tiếng bước chân truyền đến, một người đàn ông tuấn tú cầm hòm thuốc bước vào.
Khi thấy người đàn ông này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
“Anh chàng đẹp trai, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Vừa hỏi xong Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy mình hỏi như vậy không được thích hợp lắm bèn vội nói: “Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy quen thuộc nên hỏi thôi.
Anh đừng nghĩ nhiều.”
“Cô hy vọng tôi nghĩ nhiều sao?”
Người đàn ông mỉm cười, má lúm đồng tiền đẹp trai khiến người ta như tắm trong gió xuân.
Phương Yến Nhi thấy hai người như vậy thì bật cười hỏi: “Được rồi, cứu người trước đi.”
“Đúng đúng đúng, phiền anh rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nhường chỗ.
Người đàn ông đi tới, đưa tay sờ trán Trương Vũ khẽ cau mày.
“Vết thương trên người anh ta bị viêm nhiễm nên mới sốt, nếu tôi đoán không nhầm thì trong cơ thể anh ta chắc cũng có chứng viêm, không biết đã phải chịu tra tấn nhường nào.
Người của cô à?”
Lời của người đàn ông khiến tim Thẩm Hạ Lan chợt nâng lên, không tự chủ được gật đầu với câu cuối anh ta hỏi: “Đúng, người của tôi, có chữa được không?”
“Người khác có thể không chữa được, nhưng tôi thì có.”
“Vậy nhờ cả vào anh đó.”
Sự quan tâm của Thẩm Hạ Lan dành cho Trương Vũ khiến người đàn ông hơi khựng lại một lúc, sau đó không nói gì nữa, bắt đầu chữa trị.
Phương Yến Nhi không biết đã ra ngoài từ lúc nào, đồng thời còn đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và người đàn ông