Người đàn ông gật đầu: “Đúng, là loại độc không màu không mùi không vị, truyền qua mùi hương.
Mà mùi hương này chỉ có trong hương trầm ở chỗ nhị vương tử Phương Nguyên, nghe nói mẹ anh ta là thất phu nhân từng dùng, vì nhớ mẹ nên nhị vương tử đã lấy hương trầm ở cung điện thất phu nhân về đốt.
Mà độc tố trong người thị vệ này chính là độc tố sinh ra khi tương trùng với mùi này, không khiến người ta chết ngay mà sẽ lưu lại trong cơ thể, hành hạ cơ thể bệnh nhân, sau đó sẽ lặng lẽ chết đi.”
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức biết ai là người ra tay với Trương Vũ.
“Là Vu Phong.”
Xem ra anh ta đã biết Trương Vũ là gián điệp ngầm của cô, cũng biết Phương Nguyên và cô có quan hệ nên mới đánh Trương Vũ thành ra thế này sau đó cố ý để Phương Nguyên đưa đi.
Vì hương trầm trong cung Phương Nguyên khiến độc tố trong cơ thể Trương Vũ sản sinh, nhưng họ lại không hề hay biết gì.
Nếu hôm nay không gặp người đàn ông này sợ rằng Trương Vũ sẽ thật sự đoản mệnh.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể hỏi tên anh không?”
Thẩm Hạ Lan biết mình hơi thế này rất đường đột, nhưng chuyện này rất quan trọng, cũng liên quan đến tính mạng của Trương Vũ, đương nhiên cô muốn biết.
Anh ta cười trả lời: “Sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi, hôm nay tôi không nói cho cô nữa.”
Người ta đã nói như vậy Thẩm Hạ Lan cũng không thể ép buộc, chỉ lo lắng hỏi: “Thị vệ của tôi hiện giờ không sao chứ?”
“Phát hiện loại độc này sớm nên cũng không khó giải, vậy nên tôi mới nói muốn đưa anh ta ra ngoài chữa trị, dù sao ở đây nhiều tai mắt, tôi