Nếu là trước kia thì anh sẽ phủ nhận câu nói nhàm chán này, bởi vì trước đó anh không chắc chắn mình có ở trong lòng Kiều Minh Anh hay không, sự kiêu ngạo và tự tôn của anh không cho phép anh cưới một người phụ nữ không yêu mình.
Nhưng hiện tại, Lê Hiếu Nhật nhìn khuôn mặt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo, bé đang phồng má ăn nhóp nhép, trong lòng tràn đầy ấm áp, sau đó lại nhìn Kiều Minh Anh vô tư cắm cúi ăn uống không để ý đến hình tượng thì anh nhíu mày lại, cô gái này dẫn theo con trai anh chạy trốn nhiều năm như vậy, nói thế nào thì anh cũng phải thu chút lãi mới được.
Sao anh có thể không cưới cô chứ?
Mặc dù có rất nhiều suy nghĩ đan xen nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn không thay đổi sắc mặt: “Tạm thời vẫn chưa có ý định này.”
Kiều Minh Anh nghe xong thì ngón tay khựng lại, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu nhưng vẫn giả vờ không thèm để ý, tiếp tục ăn.
Đặng Chiến cong khóe môi, anh nhìn Lê Hiếu Nhật giống như đang nhìn một quái vật: “Anh, anh không nhầm chứ? Tiểu Bảo đã lớn như vậy, anh và Kiều Minh Anh lại không kết hôn thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó?”
Tô Thành Nghiêm cũng ra vẻ khó hiểu, bọn họ thấy rất rõ tình cảm Lê Hiếu Nhật dành cho Kiều Minh Anh, nhưng hiện tại Lê Hiếu Nhật nói như vậy là có ý gì đây?
Không thể không nói, chẳng ai đoán được Lê Hiếu Nhật đang nghĩ gì.
“Cậu cảm thấy ở nước C này thì sẽ có ảnh hưởng gì sao?” Lê Hiếu Nhật nói rất tự tin, anh ngồi bên cạnh bóc vỏ tôm cho Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo, tay dính đầy nước sốt cũng không nhíu mày.
Đặng Chiến nuốt nước miếng, nhìn con tôm chắc béo trước mặt, rất muốn hỏi Lê Hiếu Nhật học cách bóc vỏ tôm lúc nào vậy!
Anh trai của anh, trước kia đừng nói bóc vỏ tôm, ngay cả vỏ quả quýt cũng lười đụng tay vào.
Người này có còn là anh trai của anh không, chẳng lẽ là loại đàn ông vừa có con đã lập tức thay đổi trong truyền thuyết?
Nhưng Lê Hiếu Nhật không có sai, ở nước C, ai dám đối nghịch với anh chứ?
“Nhưng anh không lo lắng những người đàn ông ngoài kia để ý Kiều Minh Anh sao?” Tô Thành Nghiêm nói trúng tim đen, Kiều Minh Anh nhìn thế nào cũng giống cô gái chừng hai mươi tuổi, cho dù đi đến nơi nào cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu Lê Hiếu Nhật không lo lắng thì mới là lạ đó.
Lê Hiếu Nhật liếc Kiều Minh Anh một cái, trong đầu nhanh chóng xuất hiện khuôn mặt của Lục Cung Nghị và Thần Ngôn.
Không phải anh không lo lắng, mà rất có lòng tin với bản thân.
“Có rất nhiều anh đẹp trai theo đuổi mẹ, nhưng bảo bối sẽ dẫn mẹ cùng nhau trốn nhà theo trai!” Kiều Tiểu Bảo sợ những lời Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm nói không kích thích được Lê Hiếu Nhật, lại nói ra một câu khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Khuôn mặt bé xíu đáng yêu rất nghiêm túc, tay béo múp cầm lấy một cái muỗng, dễ thương đến mức làm người khác muốn xịt máu mũi.
Phụt.
Đặng Chiến không nhịn được cười, đưa tay nhéo mặt nhỏ Kiều Tiểu Bảo: “Vậy con định mang theo mẹ trốn nhà theo trai à? Ba của con rất lợi hại đó.”
Lê Hiếu Nhật trầm mặt xuống, người khác còn chưa đào góc tường của anh mà con trai anh đã muốn tự tay đào góc tường nhà anh rồi.
Lê Hiếu Nhật buồn bực trong lòng.
Kiều Tiểu Bảo nhìn Đặng Chiến, dùng nĩa xiên một con tôm béo chắc đã được bóc vỏ, bỏ vào miệng: “Không thể nói cho chú được, nói với chú thì ba sẽ biết, Tiểu Bảo và mẹ không chạy trốn được.”
Kiều Minh Anh nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt “Bảo bối thật thông minh”, cô ăn uống càng vui vẻ.
“Kiều Quân Minh! Con còn muốn đào góc tường của ba sao?” Lê Hiếu Nhật không nhịn được nữa, nếu không phải vì đau lòng thì anh nhất định sẽ gõ mấy cái lên trán nhóc.
“Mẹ! Chú này thật là hung dữ!” Kiều Tiểu Bảo buông dao nĩa trong tay xuống, nhảy xuống ghế đi tới bên cạnh Kiều Minh Anh.
Chú? Đặng Chiến cố nhịn cười không nhìn vẻ mặt Lê Hiếu Nhật, bị con trai gọi mình là chú, trong lòng Lê Hiếu Nhật chắc chắn là