“Vâng.” Tịnh Nguyệt đáp rồi quay đi làm việc.Lúc này Kiều Minh Anh đang ở trong trang viên cầm bản kí hoạ vẽ vẽ, cô buồn chán đến mức sắp thành con cá muối luôn rồi.Thật ra không phải cô không muốn đi làm, mà là Lê Hiếu Nhật không cho phép, dù sao công việc cũng đã xong hết từ lâu rồi nên Kiều Minh Anh cũng không để ý lắm đến việc đi hay không đi.Cô nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế nằm có dù che nắng đối diện với bể bơi, tay cầm bút chì bằng gỗ thô vẽ trên giấy, xung quanh chỉ có âm thanh của ngòi bút ma sát trên giấy vẽ mà thôi.Đã rất lâu rồi cô chưa được tận hưởng một buổi chiều nhàn nhã như vậy, lúc còn ở nước Anh, cô luôn phải bận rộn vì mưu sinh, hoàn toàn không có thời gian dành riêng cho mình nói chi đến việc nằm phơi nắng như cá mòi thế này.Kiều Minh Anh lắc lắc cánh tay, dang hai tay hai chân, vì ngồi lâu nên hai chân cô hơi tê.Quá ư là thoải mái!Cô thầm cảm thán trong lòng sau đó lim dim như mèo!“Cô chính là Kiều Minh Anh sao?” Vốn dĩ đang lim dim hai mắt lắng nghe tiếng gió xào xạc qua tán lá cây thì Kiều Minh Anh đột nhiên mở hai mắt ra.Có vài người, cô không tìm đến họ nhưng họ lại tự mình tìm đến tận cửa.Kiều Minh Anh đánh giá người con gái có gương mặt dịu dàng, xinh đẹp cùng dáng vẻ ngọt ngào đang ngồi trên xe lăn trước mặt rồi ra vẻ suy tư: “Cô là?”Diệp Tử mím môi cười: “Cô quên rồi sao? Ngày đó ở trong điện thoại ấy…”“A, không nhớ cho lắm.” Kiều Minh Anh nhìn cô ta với ánh mắt mông lung, cô thật sự không có chút ấn tượng nào.Kiều Minh Anh nhìn lướt qua Diệp Tử, rồi hướng mắt về phía Tịnh Nguyệt, ánh mắt cô hơi lộ vẻ ngạc nhiên, cô từng gặp Tịnh Nguyệt.Tịnh Nguyệt chính là thủ hạ của Lê Hiếu Nhật nhưng tại sao lại đứng sau lưng người phụ nữ này?“Chị Tịnh Nguyệt.” Kiều Minh Anh chào cô ấy.Tịnh Nguyệt gật đầu, nét mặt vẫn ôn hoà như xưa, Kiều Minh Anh biết đây đã là biểu cảm lớn nhất của Tịnh Nguyệt rồi, đổi lại là người khác thì cô ấy sẽ không thèm để ý.Diệp Tử không vui với sự ngó lơ của Kiều Minh Anh, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp: “Hóa ra cô Kiều và Tịnh Nguyệt biết nhau à, không biết Diệp Tử có thể làm quen với cô Kiều và kết bạn với cô không?”“Diệp Tử? Tôi không hề biết cô.” Kiều Minh Anh cảm thấy mông lung nhìn cô ta: “Hơn nữa, sao cô lại vào đây?”“Về chuyện này thì trước kia Hiếu Nhật có đưa cho tôi một tấm danh thiếp, bảo tôi có việc cần cứ đến tìm anh ấy, vì muốn thử một lần xem sao nên tôi tìm đến đây, không ngờ vừa tới đã gặp cô Kiều.” Diệp Tử ngượng ngùng cười nói, khoa trương như thể cô ta là người yêu và đang lén tạo cho anh một sự bất ngờ vậy.Kiều Minh Anh thầm mắng trong lòng, Hiếu Nhật sao? Gọi tên thân thiết quá nhỉ! Sau đó cô liền nhớ lại cú điện thoại ngày đó, trong lòng có chút khó chịu nhưng ngoài mặt thì không biểu hiện gì.Lê Hiếu Nhật chưa bao giờ đưa danh thiếp cho những người bình thường cho nên cô gái này rốt cuộc là ai?“Vậy sao, nhưng anh ấy không ở đây, hay hôm khác cô lại đến nhé.” Kiều Minh Anh đặt bản ký họa sang một bên, nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn không chê vào đâu được.Cô thẳng tay ra lệnh đuổi khách!Sắc mặt Diệp Tử thoáng thay đổi nhưng rất khó nhận ra, cô ta ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói với Tịnh Nguyệt: “Tịnh Nguyệt, tôi hơi khát, cô quen thuộc với nơi này nên lấy cho tôi một ly nước được không?”Câu hỏi nghe có vẻ thân thiết, nhã nhặn, nếu người ngoài mà nghe được sẽ nghĩ rằng một chủ nhân mà có thể đối xử hòa ái như vậy với người làm thì nhất định là rất tốt bụng.“Vâng.” Tịnh Nguyệt lên tiếng trả lời, xoay người đi rót nước cho cô ta, mặc dù cô cũng chẳng quen thuộc nơi này lắm.Kiều Minh Anh cau mày, cô có thể nhận ra là Diệp Tử cố ý đuổi Tịnh Nguyệt đi, không biết tiếp theo cô ta muốn làm gì nữa.Kiều Minh Anh nhìn chân cô ta, nhíu mày nói: “Chân của cô…”“Hiếu Nhật không kể cho cô Kiều nghe sao?” Diệp Tử tỏ vẻ kinh ngạc.Kiều Minh Anh lắc đầu, đáy lòng có chút buồn bực, làm như Lê Hiếu Nhật và cô ta có bí mật gì đó không thể để cô biết và cô mới là người ngoài cuộc vậy.Diệp Tử