Thế nhưng anh đã từng dịu dàng với cô sao?Diệp Tử biết rất rõ rằng nếu như không phải vì đôi chân này, ánh mắt Lê Hiếu Nhật sẽ không bao giờ dừng trên người cô ta, chứ đừng nói đến hai chữ dịu dàng.“Không có việc gì, chờ cô ấy quay lại, bảo cô ấy gọi lại cho em!” Trái tim Diệp Tử quay cuồng, thật ra rất muốn nói thêm vài lời với anh nhưng lại không có bắt cứ chủ đề nào để có thể nói.“Ừm, cúp máy.” Nói xong, Lê Hiếu Nhật liền ngắt điện thoại.Màn hình điện thoại di động của Diệp Tử biến thành màu đen, trong mắt rạo rực một vẻ dịu dàng, cô ta đưa điện thoại sát vào ngực giống như có thể cảm giác được nhiệt độ của anh từ đầu bên kia truyền đến.Suy nghĩ một lát, cô ta gửi đến điện thoại di động của Lê Ngữ Vi một tin nhắn, nhưng là cho Lê Hiếu Nhật.Hiếu Nhật, cám ơn anh!Thế nhưng không bao giờ nhận được tin nhắn trả lời, cô ta cũng không buồn, vì cô ta biết chắc chắn Lê Hiếu Nhật thấy nó.Quả thực là Lê Hiếu Nhật đã nhìn thấy, anh không trả lời, nhưng ánh mắt của anh lại trở nên lạnh lùng nghiêm nghị khi nhìn thấy bức ảnh được chụp trên màn hình điện thoại.Là bức ảnh chụp Kiều Minh Anh và Thần Ngôn tiến vào trong bệnh viện mà Lê Ngữ Vi gửi cho Diệp Tử.Trên tấm ảnh là Thần Ngôn ôm Kiều Minh Anh, tư thế thân mật, mặc dù chỉ là một góc, thế nhưng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt trên đó.Khí tức quanh người Lê Hiếu Nhật đột nhiên hạ xuống, trở nên lạnh lùng, toàn thân đều mang một loại khí thế uy hiếp đáng sợ khiến cho người ta không thể tới gần.Nhưng hết lần này tới lần khác, trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia lại không có chút rung động nào.Bĩnh tĩnh đến mức có chút đáng sợ.Bỗng chốc, khóe môi của anh kéo lên một nụ cười, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác ấm áp, người lại giống như vụn băng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từ thân thể đến trái tim.Tốt, rất tốt!Nếu như lý do cô không nhận điện thoại, không trở về nhà chính là điều này, như vậy anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy!Anh đứng lên, trên gương mặt tuấn tú nhìn nhẹ như mây gió nhưng khí thế toàn thân lại khiến cho người ta không rét mà run.Cánh tay anh nâng lên, điện thoại di động theo động tác của anh trượt xuống, rơi vào trong góc tường, chia năm xẻ bảy.“Lê Tiến Dũng, đi chọn cho cô chủ một chiếc điện thoại có cùng kiểu dáng!” Lê Hiếu Nhật lạnh giọng nói, sau đó đi ra khỏi biệt thự, hướng về phía bãi đỗ xe.Mỗi bước anh đi cũng giống như đang đè nén cơn tức giận cực điểm, lúc anh đi qua đến ngay cả người giúp việc cũng không dám ngẩng đầu, sợ chọc giận anh.Cậu chủ tức giận như vậy chắc chắn là có liên quan đến cô Minh Anh rồi.Chiếc Cayenne màu đen lao ra khỏi biệt thự, lao thật nhanh về phía bệnh viện trong bức ảnh kia.Cảnh sát giao thông đều biết đây là xe của ai, dù là không tuân theo quy định cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.Mà lúc này, Kiều Minh Anh không hề hay biết nguy hiểm cách mình ngày càng gần, vẫn còn đang cười cười nói nói với Thần Ngôn.Nhưng nội dung của cuộc nói chuyện phiếm, có lẽ cũng có chút, khụ khụ.“Thật ra, tôi cũng không phải người phân biệt đối xử với người đồng tính, cho nên anh thật sự không cần phải giấu diếm tôi, tôi cũng không phải là giới truyền thông, miệng sẽ không lớn như vậy.” Kiều Minh Anh nhìn Thần Ngôn với vẻ mặt tôi cam đoan tôi là một người tốt, vùa đưa tay lau dầu ở trên mặt anh ta vừa cảm thán nói.Ách, nhìn vào cảm giác sờ mềm mại này, chăm sóc còn tốt hơn so với một người phụ nữ như cô.Đơn giản sinh ra chính là để cho người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.Thần Ngôn đang ngồi ở mép giường gọt táo cho cô, vốn là kỹ năng không thành thạo, khi nghe thấy Kiều Minh Anh nói ra câu này, con dao nhỏ bị trượt lệch ra, xẹt qua đầu ngón tay của anh ta, máu trào ra.“Ách, gần đây anh có họa sát thân sao?” Kiều Minh Anh nhìn quả táo vừa mới gọt xong trong tay anh ta, phát hiện thấy không dính vết máu, cô lấy nó từ trong tay anh ta sau đó bỏ vào miệng cắt một nhát, phát ra một tiếng rắc.“Tại sao cô lại không có lòng thông cảm như vậy chứ? Tôi đang chảy máu nha!” Gương mặt Thần Ngôn đau khổ, đem ngón tay đang bị thương của mình đến trước mặt Kiều Minh Anh, dáng vẻ giống như cầu xin sự an ủi.Đại thiếu gia đúng là đại thiếu gia, một chút vết thương nhỏ ấy có thể chết người được sao?Kiều Minh Anh liếc