Thương tâm khiến bọn họ biến thành như thế này chứ không phải bản thân cô.Tuy nói một trả một, nhưng Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy trả, mãi mãi không đủ.Thần Ngôn thấy tay của Kiều Chấn Huy đặt để bên ngoài chăn, vì thế đi qua để tay của ông ta vào trong chăn, cơ thể vừa hay chặn máy quay.Sau khi đắp chăn cho Kiều Chấn Huy, Thần Ngôn đứng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa, nói với Kiều Minh Anh đang ngây người: “Đi thôi, còn không đi đợi lát nữa có bác sĩ và y tá đến đây, bị nhìn thấy thì không hay đâu.”Kiều Minh Anh biết kiêng kỵ của Thần Ngôn, cộng thêm cô đến đây, cũng chỉ là vì xem bọn họ có chết hay không mà thôi, nghe anh ta nói như vậy, do anh ta đẩy chiếc xe lăn, rời khỏi phòng bệnh.Khi cửa phòng bệnh được đóng lại, ngón tay của Kiều Chấn Huy bỗng động đậy một chút.Kiều Minh Anh và Thần Ngôn hoàn toàn không biết, đi trên đường trở về phòng bệnh.“Đợi đã.” Ánh mắt vốn lãnh đạm của Kiều Minh Anh khi nhìn thấy bóng dáng trước cửa phòng bệnh thì lập tức hoảng hốt, trái tim giống như đập lỡ vài nhịp, có chút ngơ ngác nhìn anh.Anh sao lại ở đây?Cô sợ bị anh tìm được, ngay cả điện thoại cũng tắt nguồn, cũng không có nói với chị Lâm cô đi đâu, thế nào vẫn bị tìm thấy rồi?Chỗ nào xảy ra vấn đề?Càng hoảng, đầu của Kiều Minh Anh ngược lại xoay chuyển càng nhanh, lập tức nhớ đến Lê Ngữ Vi, ngoài cô ta, cô không có gặp qua bất kỳ ai, cho nên nói, trừ cô ta ra sẽ không có người khác.Gương mặt nhỏ của Kiều Minh Anh đều nhăn lại, xong rồi xong rồi, lần này là xong rồi.Lê Hiếu Nhật thấy Kiều Minh Anh được Thần Ngôn đẩy trở về, ánh mắt lãnh đạm lập tức đen tuyền như đêm, mang theo khí lạnh quét qua cô, từng bước từng bước đi tới gần Kiều Minh Anh.“Theo tôi về.” Giọng nói của anh rất lạnh giống như mệnh lệnh, là mệnh lệnh không thể kháng cự.“Cậu Lê không nhìn thấy cô ấy đang bị thương sao?” Thần Ngôn cau mày nhìn anh, có chút không thích.Ở trong ấn tượng của Thần Ngôn, Lê Hiếu Nhật chính là một vương giả mà không ai có thể chống lại.Trên thực tế quả thực cũng là như thế.Anh, Lê Hiếu Nhật, quả thực là vương giả của nước C.Ít nhất đến bây giờ, chưa có ai dám tùy tiện phản bác anh, cũng không có ai có thể phản bội anh hoặc sau khi lợi dụng anh mà có thể trốn thoát.Anh có một gương mặt tuấn lãng có thể khiến tất cả mọi cô gái đều phải phát cuồng, còn cả bối cảnh hùng hậu cùng tài năng thiên phú hiếm thấy, người đàn ông như thế, sinh ra là để làm cho trời cao run rẩy.Ai cũng không thể phủ nhận quyền lực của anh ở nước C.Cũng không có ai có thể phủ nhận, nếu nước C không có anh, sẽ giống như bầu trời sụp mất một nửa, cũng không thể vực dậy được nữa, nước C có vô số người đều dựa vào CR mà sống, dựa vào người đàn ông này mà sống.Dù cho nhiều nơi bất mãn với người đàn ông trong tay nắm giữ một nửa giang sơn của nước C như vậy, nhưng anh, quả thực cũng chính là thần thoại khiến tất cả mọi người phải kinh diễm.Không có ngoại lệ.Lê Hiếu Nhật nghe thấy Thần Ngôn nói vậy, lông mày cũng chỉ khẽ nhíu lại, trong đôi mắt đen lãnh đạm không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, nhàn nhạt lạnh lùng không có bất kỳ khác biệt như lúc bình thường.Nhưng Thần Ngôn rõ ràng nhìn ra được điểm không giống trong đôi mắt đen tuyền như mực kia.Ánh mắt của Lệ Hiếu Nhật dừng trên người của Kiều Minh Anh, quan sát đánh giá cô, trong đôi mắt tuyệt đẹp đó nhiễm một chút lo lắng: “Gặp phải chuyện gì?”Trái tim của Kiều Minh Anh hơi run, lập tức rũ mắt xuống không dám đối diện với ánh mắt của anh, sợ bị anh nhìn ra cảm xúc bi thương trong đáy mắt