“Cô Kiều hình như rất bận… Hiếu Nhật, anh muốn đi đâu?” Diệp Tử đang muốn nói đểu thì thấy Lê Hiếu Nhật đột nhiên đứng dậy, không nói một lời rời khỏi nhà ăn.
Diệp Tử cắn răng, không cam tâm lăn bánh xe đuổi theo.
Kiều Minh Anh chạy bước nhỏ về phía cổng trang viên, tốc độ của cô đã nâng đến cực hạn rồi, có điều biệt thự cách cửa chính trang viên vốn xa, mặc kệ cô chạy thế nào, vẫn thấy rất xa.
Lúc này cô hận không thể mọc ra 8 cái chân, chạy như một làn khói ra đến cổng.
Lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đen đi ngang qua cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ rq gương mặt tuyệt đẹp xuất trần của Lê Hiếu Nhật, anh lạnh nhạt nói: Lên xe.”
Kiều Minh Anh hơi sững người, sau đó lập tức phản ứng lại, anh là muốn chở cô đi, không có từ chối, vội vàng mở cửa xe bước vào.
“Địa điểm.” Cô vừa ngồi xuống, Lê Hiếu Nhật bèn lái xe, nói.
“Thủy Tinh Quán.” Kiều Minh Anh suy nghĩ, nói ra địa chỉ.
Cô nhớ, lần trước lễ đề cử cũng được công bố ở Thủy Tinh Quán, cũng vào lần đó, cô suýt nữa mất mạng, bị thương ở chân.
Diệp Tử khi theo ra ngoài, Lê Hiếu Nhật đã lái xe đuổi theo Kiều Minh Anh, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi trang viên, biến mất không thấy đâu nữa.
Bàn tay của cô ta dùng sức siết chặt hai bên bánh xe lăn, móng tay đỏ chót đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn này không sánh được với sự tự trọng và đố kỵ trong lòng cô ta.
Cô ta ở bên ngoài biệt thự một lúc lâu, mới lăn bánh xe trở về.
Không ai biết cô ta đang nghĩ gì.
Kỹ thuật lái xe của Lê Hiếu Nhật thuộc hàng nhất lưu, đủ tiêu chuẩn của một tay đua, chẳng mấy chốc trong thời chỉ định đã phi đến Thủy Tinh Quán.
“Cảm ơn.” Kiều Minh Anh cầm điện thoại trong tay, chân thành nói cảm ơn anh, sau đó mở cửa bước xuống xe.
“Thời gian kết thúc.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật trước mặt cực kỳ nhạt, nhạt đến mức không chút gợn sóng, trong đôi mắt đen láy hẹp dài vụt qua tia sáng mà cô nhìn không hiểu.
Thời gian kết thúc?
Sự nghi hoặc xuất hiện trong mắt của Kiều Minh Anh, anh là có ý gì? Lẽ nào nói, anh muốn đợi cô quay xong sau đó đến đón cô?
Trừ cái lý do này thì Kiều Minh Anh không nghĩ ra được cái nào khác có thể giải thích ý trong câu nói này của Lê Hiếu Nhật.
“6 giờ chiều.” Cô ngoan ngoãn trả lời, sau đó từ trong gương chiếu hậu nhìn biểu cảm trên mặt của anh, hình như không có dao động quá lớn.
Cái miệng nhỏ dẩu lên, cô cắn môi dưới, hai mắt đảo quanh: “Vậy tôi đi trước, anh đi đường cẩn thận.”
Thật ngượng ngùng…
Đây là suy nghĩ duy nhất của Kiều Minh Anh.
Xuống xe, đóng cửa xe lại, cô không có vội rời khỏi, mà vẫy vẫy với Lê Hiếu Nhật ngồi ở ghế lái, trên gương mặt nhỏ nhắn còn treo nụ cười ngọt ngào.
Lê Hiếu Nhật từ cửa xe nhìn thấy nụ cười ngọt ngào năng động đó trên mặt cô, giống như bị lây nhiễm, khóe môi cũng bất giác cong lên, đợi khi anh phản ứng lại, bèn lập tức khởi động xe, rời khỏi nơi này.
Ánh mắt của anh dừng trên gương chiếu hậu, có thể từ trên đó phản chiếu nụ cười rạng rỡ của Kiều Minh Anh, theo sự di chuyển của ô tô thì càng lúc càng xa dần.
Kiều Minh Anh thu tay đang vẫy lại, nhìn theo hướng Lê Hiếu Nhật rời khỏi có chút bất mãn, anh ngay cả một câu cũng không có nhắc đến chuyện của tối hôm đó.
Cô có nên chủ động xuất kích không?
“Anh Anh, em đang ngây ngốc làm gì vậy?” Lục Cung Nghị từ cửa của Tinh Thủy Quán đi ra, nhìn thấy Kiều Minh Anh đứng phát ngốc ở cầu thang thì đi đến, vỗ nhẹ vào bả vai của cô.
Kiều Minh Anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu thì thấy gương mặt điển trai cùng nụ cười dịu dàng của Lục Cung Nghị, cô lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Em đang suy nghĩ về cuộc đời.”
Cô rất muốn bàn luận chuyện này với Lục Cung Nghị, bởi vì trong định nghĩa của cô, Lục Cung Nghị giống như anh trai của cô vậy, mỗi khi cô gặp khó khăn, đều sẽ giúp đỡ cô.
Nhưng chuyện này… hỏi ra hình như không hay lắm?
Kiều Minh Anh đắn đó, vẫn là đi hỏi Dương Ly đi, Lục Cung Nghị dù sao cũng là đàn ông,