Nhân viên nhấc đuổi váy của cô lên, để cô thuận tiện bước lên bậc thang đi lên bên công, bối cảnh đã bày trí xong rồi, chỉ thiếu mỗi cô.
Ban công của Tinh Thủy Quán thật ra không phải lộ thiên, mà có nửa tầng được bao quanh bằng kính hình bán nguyệt, bình thường sẽ đóng lại nhưng lúc này lại được mở ra.
Chỗ này thật ra còn là một hoa viên trên không, khi Kiều Minh Anh từ bên này đi về đầu bên kia, phải đi xuống, đi đến hoa viên đó thì đổi chiếc váy cổ tích.
Nhưng Kiều Minh Anh ngay cả bước lên bậc thang cũng cần sự cản đảm rất lớn, chứ đừng nói từ chỗ này đi qua.
Cô cắn răng, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng trở nên nặng nề, bây giờ còn chưa bước lên, trong lòng cô đã vụt qua vô số suy nghĩ ‘mình có ngã xuống không’ ‘nếu như mình rơi xuống liệu có siêu nhân đến cứu mình không’ ‘mẹ ơi cao như vậy có thể coi thành cơm để ăn được không’…
Trên trán nấm tấm mồ hôi, theo độ cong của gương mặt mà từ từ chảy xuống, rơi xuống chiếc váy màu xanh nước biển, để lại một vết.
Trong lòng cô thậm chí đã bắt đầu niệm về các đại thần như Thượng đế, chúa Giê su, Như Lai Phật Tổ… Cô thật ra không tin mấy thứ này, chỉ có điều lúc này, hận không thể gọi hết các vị thần đó ra.
Càng nghĩ, trong lòng càng run đến lợi hại.
Lục Cung Nghị lo lắng nhìn Kiều Minh Anh từng bước từng bước đi lên bậc thang, lông mày nhíu lại có thể kẹp chết cả con ruồi, dự định nếu như cô xuất hiện choáng váng không cẩn thận rơi xuống thì lập tức lao đến đỡ lấy cô.
Cuối cùng, Kiều Minh Anh bước lên mép ban công, chỗ này đại khái rộng 1m, nền đá hoa cương, bước lên thấy lành lạnh.
Kiều Minh Anh bước lên trên, vốn dĩ ở bên dưới đã bình tĩnh một chút thì giờ suýt nữa sụp đổ.
Cô căn bản không dám nhìn xuống.
Bên dưới giống như vực sâu, nếu như vừa nhìn thì sẽ có quái vật chín đầu xông lên túm chân của cô lôi xuống.
Nỗi sợ hãi lan từ lòng bàn chân đế khắp cơ thể của cô, toàn thân cô đều đang run rẩy, đừng nói từ bên này đi đến bên kia, cô ngay cả một bước cũng không dám bước.
Cô muốn đi xuống, không muốn miễn cưỡng nữa, nếu như không có nhận quay đoạn tuyên truyền này thì sẽ không có rách chuyện như thế này.
Mấy suy nghĩ này giống như nước trong hồ tràn vào trong đầu của Kiều Minh Anh.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến tâm trạng của mình bình tĩnh lại, nói với bản thâm đi qua đó mà thôi, giống như đi trên đường bình thường, không có gì phải sợ hãi cả…
“Bắt đầu!” Đạo diễn hô một tiếng, máy quay bắt đầu.
Kiều Minh Anh cắn chặt môi của mình, mượn cảm giác đau đớn khiến bản thân tỉnh táo hơn, lúc này ánh mặt trời sẽ không quá nóng, chiếu lên người thấy ấm áp, nhưng Kiều Minh Anh vẫn toát mồ hôi lạnh.
Cô ngước mắt, ước lượng khoảng cách từ bên này đến đầu bên kia, không gần, nhưng cũng không xa, trên eo của cô còn thắt dây an toàn, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm gì, cũng sẽ không rơi xuống.
Nghĩ đến đó, cô đã tự tin hơn, trong lòng cổ vũ cho chính mình, sau đó chầm chậm đi bước đầu tiên.
Cô bước lên sàn gạch mát lạnh, giống như bước lên đám mây trên không, nhẹ nhàng không có chút cảm giác chân thực, rất choáng.
“Giang hai tay ra, nhìn về phía trước, biểu cảm tự do như làn gió…” Đạo diễn vừa nhìn vào màn hình lớn, vừa dùng bộ đàm nói.
Chỉ là trong lúc Kiều Minh Anh căng thẳng, trên mặt có giả bộ thế nào đi nữa, cũng không diễn được biểu cảm ‘tự do như gió’!
Hai má nhăn lại, căn bản không có cách nào thả lỏng, máu huyết toàn thân đều đông cứng lại, cứng ngắc không động đậy được.
Cô biết, bản thân chỉ là nhà thiết kế trang phục, không phải diễn viên cũng không phải người mẫu, không có nghĩa vụ làm những chuyện này, nhưng đây là nhiệm vụ Lê Hiếu Nhật giao cho cô, cô không muốn khiến anh thất vọng.
Cho dù là bướng bỉnh, cũng phải liều!
“Cắt! Kiều Minh Anh! Cô làm cái gì mà cứng đơ ra như vậy hả? Là tự do như làn